Chương 2

Phong

Trản

thích ứng

rất

chậm.,

Cho dù



làm

một

con

rồng

hay



một

con

người,

y

cũng

chỉ



một

thiếu

niên,

đột

nhiên

mắt bị

mù,

sợ

hãi

trong

lòng không phải

chỉ

trong

thời gian

ngắn





thể đè xuống.

Nơi

này

trời xa đất

lạ,

y

thời khắc đều phải

cảnh giác,

ngay

cả

người để

thổ

lộ

tiếng

lòng

cũng không

có.

Cũng

may Thiên Trọng Xuyên không

cho y áp

lực quá

lớn,

hắn giống

như

lời đã

nói

ngay

từ đầu,

không

có bất kỳ

lòng

hiếu kỳ đối với

chuyện

trên

người Phong Trản,

hỏi

tên

của y

cũng

chỉ

là để

cho

hai

người

thuận

tiện giao

lưu



thôi.

Mỗi

ngày Thiên Trọng Xuyên đều

ngủ sớm dậy

trễ

làm

một ít việc vụn vặt,

thỉnh

thoảng

nhặt

một động vật bị

thương về dưỡng.

Phong Trản

không biết vì

sao hắn lại có

nhiều

nhiệt tình đối

với

chuyện nhặt động vật

này,

có một lần Phong Trản giúp hắn cho

rắn

ăn trở về,

mò mẫm trên giường,

thiếu chút nữa

đè phải một con Hồ

Hỏa,

Hồ Hỏa kia

thét

chói

tai

phun

ra một đốm lửa

từ trong miệng,

Phong Trản sợ

tới mức run rẩy.

“Không phải sợ,”

Thiên Trọng Xuyên chắn giúp y: “Một con Hồ Hỏa,

không làm

thương người.”

Phong

Trản

ngậm

miệng ừ một tiếng,

thử sờ sờ,

Hồ Hỏa kia cũng không phản kháng,

Phong

Trản

chỉ

cảm thấy lông trên người

nó thật thô ráp, như

là dây thừng.

“Ngươi nhặt ở đâu vậy?”

Phong Trản

hỏi

hắn.

“Trong vườn rau.”

Thiên Trọng Xuyên ngồi

trên giường,

cầm kéo cắt phần lông ở gần vết thương của Hồ Hỏa: “Hẳn là

bị

thứ gì vồ.”

Phong

Trản

không nhìn thấy, y

không

biết

Hồ Hỏa tính khí nóng nảy

kia

dưới

bàn tay của Thiên Trọng Xuyên

lại vô cùng nghe lời, thậm chí

lộ ra chút sợ

hãi,

Thiên

Trọng Xuyên cắt lông cho

nó,

nó cũng không rên một tiếng. Thiên

Trọng

Xuyên bôi

thuốc cho

nó,

bàn tay kia vừa

rời

khỏi,

nó liền suy yếu mà

nằm liệt xuống.

“Quanh đây có rất nhiều ——”

Dường như Phong Trản có chút không nắm chắc nên dùng

từ

thế nào: “Có rất nhiều loại vật này?”

Rất rõ ràng,

Phong Trản không quy mình và Hồ Hỏa thuộc về một loại,

y là rồng,

lẽ ra phải nên kiêu ngạo,

cho dù mắt

bị mù cũng phải mạnh mẽ chống đỡ,

nhưng y nói xong rồi,

lại nghĩ tới

tình cảnh

hiện giờ của mình,

y cảm

thấy mình còn không

bằng một con Hồ Hỏa này.

“Rất nhiều,

khả năng

bởi vì

trong miếu có

thần linh.”

Thiên Trọng Xuyên đứng lên,

dọn lại đống lông vừa mới cắt của Hồ Hỏa: “Ngươi chán ghét chúng?”

Phong

Trản

không thể

nói

chán

ghét,

y chính là chưa từng tiếp xúc

với

loại

yêu vật cấp thấp như

Hồ Hỏa này ở khoảng

cách

gần

như vậy.

“Chán ghét cũng

hết cách,

nơi này quả

thật có rất nhiều.”

Thiên Trọng Xuyên vỗ vỗ giường: “Nó đã đổi dược xong,

đến phiên ngươi.”

Phong

Trản

gập

ghềnh

cởi

áo của mình, nằm ở trên giường

lộ ra phần lưng trần trụi, lưng của thiếu niên trắng nõn, không

cường

tráng như

nam

tử trưởng

thành, cũng không có

vẻ suy nhược,

phía

trên

là một vết

thương thật dài còn

chưa

khép

lại.

“Bị đánh

bằng gì?

Lành chậm như vậy.”

Thiên Trọng Xuyên cẩn

thận

bôi dược cho y,

thuận miệng

hỏi.

Phong

Trản

không trả

lời

hắn,

hai người

trầm

mặc thật lâu, Phong

Trản

đột nhiên

vươn

tay sờ Hồ

Hỏa bên người y.

Bàn

tay

của Phong Trản

cũng

rất đẹp

mắt,

ngón

tay dài



thon,

là bộ dạng

chưa

từng dính qua

nước xuân,

nhìn

lời

nói

cử

chỉ

của y,

Thiên Trọng Xuyên

cũng



thể

cảm giác được,

y

hẳn



tiểu

thiếu gia

của

một

thế gia*

nào đó.

(*Nhà làm quan.)

Nhưng

y tỉnh lại đã

gần bảy ngày rồi, cũng không có ai

tìm đến, y

cũng

không vội

về nhà, hẳn là

trong nhà

xảy

ra biến cố

gì lớn.

“Trưa nay ăn gì?

Có thể ăn

thịt không?”

Phong Trản

hỏi

hắn.

“Trong miếu không

thể ăn

thịt.,

tuy rằng chúng

ta không phải

tăng nhân,

nhưng ở nhờ chỗ này,

phải

tuân

theo quy củ.”

“Nhưng mỗi ngày

ta cho rắn của ngươi ăn,

bỏ

trong

túi không phải là

thịt sao?”

Phong Trản gãi gãi lông Hồ Hỏa,

Hồ Hỏa nhịn không được phun ra mấy đốm lửa

từ

trong lỗ mũi.

“Ngươi

biết đó là

thịt gì không”

Thiên Trọng Xuyên

hỏi.

Phong

Trản

đột

nhiên

cảm

thấy

tay của mình ngưa ngứa, vừa rồi y còn bốc thịt, có

chút

khẩn

trương hỏi: “Thịt gì?”

Thiên Trọng Xuyên nhìn đôi mắt sương mù của y,

nhìn hồi lâu,

đột nhiên

bật cười: “Thịt

heo rừng,

còn có

thể là

thịt gì?

Rắn cũng không cần

tuân

theo quy củ,

đương nhiên chúng có

thể ăn,

trưa nay ngươi chỉ có

thể ăn

bí đỏ

hấp.”

Buổi

trưa Phong Trản ăn

thật

nhiều,

bởi vì bí đỏ

hấp ăn

rất

ngọt,

Thiên Trọng Xuyên

hẳn



rưới

mật ong,

Phong Trản không biết ở

nơi

rừng sâu

núi

thẳm

này,

Thiên Trọng Xuyên

làm sao

lấy được

mật ong,

Thiên Trọng Xuyên

thật

lợi

hại,

thậm

chí

hắn sẽ

tự

mình

trồng

một ít

cây

thuốc.

Ngày

hôm qua bí đỏ

hấp

còn không



mật ong.

Phong

Trản

cảm

thấy

có lẽ

bởi

vì mình nói muốn ăn

thịt,

Thiên Trọng Xuyên mới cố

ý dùng mật ong

để bồi thường

mình,

này

không

phải

tự y

đa tình,

bản thân Thiên

Trọng

Xuyên chưa bao

giờ

để tâm đối

với

việc

ăn uống, ăn đủ

no là

được.

Kỳ

thật ở

chỗ

này

mấy

ngày,

đề phòng

của y đối với Thiên Trọng Xuyên đã bớt đi

một

chút,

hơn

nữa dần dần sinh

ra

hiếu kỳ,

y không biết

một

người bình

thường

như Thiên Trọng Xuyên

tại sao phải ở

chỗ

này,



cái gì không

hề sợ

hãi

những yêu

linh không phải

người bọn

họ

như vậy.

Nhưng

Thiên Trọng Xuyên không

hề hỏi y bất kỳ

một

chuyện riêng tư

nào,

y cũng không có lý

do mở

miệng.

Hai

người ăn

một bữa

cơm

thật

trầm

mặc,

Phong Trản vươn

lưỡi

liếʍ

liếʍ

chút

mật ong dính bên

miệng.

“Cho ngươi,

chỉ còn một chút này.”

Thiên Trọng Xuyên đưa một cái chén nhỏ cho y,

bên

trong là mật ong sền sệt: “Dùng

tay chấm ăn đi.”

Phong

Trản

đột

nhiên

nhớ

tới bản thân khi còn

bé có một

lần

mắc lỗi, bị mẫu

thân

dạy

dỗ, bướng

bỉnh

mà không để ý tới bà

thật

lâu,

bà cũng đưa cho mình một

đĩa

như thế này, nhẹ nhàng nói: “Cho con, mau ăn

đi.”

Mặc dù biết

trong

mắt Thiên Trọng Xuyên,

mình và Hỏa Hồ

trên giường kia không khác gì

nhau,

nhưng Phong Trản vẫn

cảm

thấy

trong

lòng

hụt

hẫng,

y đặt

chén xuống bàn

ngay

trước khi bản

thân không

nhịn được

lộ

ra

mềm yếu,

đứng

lên đi

cho

rắn ăn giúp Thiên Trọng Xuyên.

Phong

Trản

đã rất quen thuộc nơi này, trí nhớ

của

y vô

cùng

tốt,

cho dù không nhìn thấy cũng có

thể

tìm được đường,

hố rắn cũng ở

gần bên miếu, sau khi nghe thấy tiếng xùy xùy

lại

đi thêm mười lăm bước liền đến.

Nhưng

hôm

nay y

không nghe thấy bất

kỳ âm thanh gì.

Phong

Trản

cảm

thấy

kỳ quái, thử đi

đến

bên hố, tìm tới

cái

túi hôm qua mình để

đây để cho

rắn

ăn, y

đi qua ném xuống một miếng thịt.

Bạch một tiếng,

thịt rơi xuống đáy

hố.

Rắn đâu?

Y không nhìn

thấy,

không

biết xung quanh mình

bò đầy rắn,

chúng nó uốn éo

trườn đi,

dần dần vây lại y,

im lặng

tới gần y,

mắt thấy phải đυ.ng

tới đôi chân

trần của y.

Ngay

cả



một

con

rồng,

bị

nhiều

rắn

như vậy quấn

lấy

cắn xé,

cũng không

nhất định



thể

thoát được,

huống

chi y

hiện

tại



hình

người.

Phong

Trản

theo

bản

năng

cảm thấy nguy hiểm,

nhưng

y còn chưa kịp

làm

gì, chỉ nghe thấy Thiên Trọng

Xuyên

gọi

mình:

“Phong Trản!”

Vừa dứt lời,

rắn xung quanh y liền không

hẹn mà cùng phát ra

tiếng xùy xùy,

bởi vì cách gần quá,

Phong Trản

bị

hoảng sợ,

nhưng Thiên Trọng Xuyên đã

tới,

những con rắn kia liền đi,

Phong Trản không nhìn

thấy,

không

biết chúng gần như là chạy

tứ phía,

vặn vẹo lần lượt ngã vào

trong

hố.

“…

Rắn của ngươi chạy ra ngoài.”

Trong

tay Phong Trản còn cầm miếng

thịt,

Thiên Trọng Xuyên ừ một

tiếng,

không đi quản mấy con rắn kia,

hắn cầm cái

túi

trong

tay Phong Trản ném qua một

bên,

dẫn y

trở về.

Hắn

thật

cẩn

thận giúp Phong Trản

lau sạch

tay,

lại để

cho y

ngồi

trên giường ăn

mật ong,

còn

nói

cho y: “Về sau không

cần đi

cho

rắn ăn

nữa.”

Không

cho

rắn ăn,

Phong Trản

liền không

có việc gì để

làm,

dù sao

mắt y bị

mù,

làm gì đều



chân

tay vụng về.

Nhưng

rảnh

rỗi

y lại

cảm

thấy

băn khoăn,

Thiên Trọng Xuyên xem y

như là Hồ

Hỏa nhặt giữa đường,

chính y lại không muốn như vậy, y

không

xu dính túi, ngoại

trừ giúp Thiên

Trọng

Xuyên làm

chút

việc, cũng không có

biện

pháp

nào

hay để không phải ăn

uống

miễn

phí.

Cũng không biết Thiên Trọng Xuyên

nhặt đâu được

một ổ

chó

con

ném

cho Phong Trản,

tổng

cộng

có bảy

con,

mỗi

ngày

chỉ biết

mở

miệng kêu gào,

Phong Trản

nghe đến đau đầu,

Thiên Trọng Xuyên

còn

nói: “Tìm

chút việc

cho

ngươi

làm.”

Phong

Trản

thà

rằng

đi cho rắn

ăn,

mấy con chó nhỏ

này

thật

sự là

quá

mệt người,

một

khắc

cũng

không

ngừng kêu, cho

ăn cùng nước cũng phải kêu, chỉ có

khi

sờ đầu mới

có thể đỡ

hơn

một chút,

Thiên

Trọng Xuyên cầm đệm

chăn

cũ làm thành một cái ổ cho chó con, Phong Trản liền ngồi dưới đất một

khắc

cũng

không ngừng sờ

sờ con này sờ

sờ con kia, hoặc chính là

bưng

bát

cho chó ăn.

Y cảm

thấy cả người mình đều là mùi

hôi mang

theo chút mùi sữa của chó con.

“Vì sao quanh đây sẽ có nhiều động vật như vậy?”

Phong Trản chờ mãi mới chờ đến khi chó con ngủ rồi,

được một chốc an

bình,

y nhỏ giọng

hỏi Thiên Trọng Xuyên.

“Dựa gần núi,

người lại ít.”

Thiên Trọng Xuyên cũng ngồi xuống sờ sờ chó nhỏ: “Còn có con sông,

không có nơi nào

thích

hợp cho

bọn nó sống như nơi này.”

Kỳ

thật Phong Trản

muốn

hỏi Thiên Trọng Xuyên,

vì sao

hắn phải ở

chỗ

này?

Nhưng y không

hỏi

ra,

y và Thiên Trọng Xuyên

chẳng qua

chỉ



có duyên gặp được,



thế

nào

cũng sẽ

tách

ra,

chờ đến khi

thương

của

mình ổn

rồi,

còn



con đường

chưa biết

tên

cần phải đi,

biết quá

nhiều

cũng không phải

chuyện

tốt gì.

“Ta

tới nơi này đã rất lâu rồi,”

Thiên Trọng Xuyên đột nhiên nói: “Đã

bao nhiêu năm?

Ta cũng đã quên,

ban đầu

tới,

trong miếu còn có

hòa

thượng,

khói

hương rất

thịnh,

đó là một ngôi miếu lớn,

chỗ chúng

ta ở chỉ là

tăng xá*.”

(*僧舍: nơi ở củaj hòaị thượng.)

Hắn

cầm

tay Phong Trản

nhẹ

nhàng phác

họa dưới đất: “Cổng

chùa ở

chỗ

này,

hai bên



hành

lang

còn



ao

hoa,

đi

ngang qua gác

chuông Thiên Vương điện

(天王殿)

là khách đường,

lại đi vào

mới

là Đại Hùng bảo điện*,

sau đó

là Tàng Thư Các**

cùng

nơi ở

của

người

trụ

trì,

tăng xá

của

chúng

ta

là ở

cuối

cùng.”

(*大雄宝殿: điện thờ,

đại điện,. hội trường chính

hoặc. tòa nhà

trong một ngôi chùa.)

(**藏书阁: lưu

trữ sách vở.)

Phong

Trản

cho

rằng

nơi này chỉ là

một miếu nhỏ, không

nghĩ

tới lớn như vậy, nơi

bọn

họ hoạt động mỗi ngày chỉ

chiếm một

phần

nhỏ

của ngôi miếu,

y hỏi

Thiên Trọng Xuyên:

“Hòa

thượng kia

đi đâu?”

Y vừa mới

hỏi ra miệng,

có một con chó con liền

tỉnh,

nãi

thanh nãi khí* giương miệng kêu,

Phong Trản không

hỏi lại,

theo

tiếng kêu chạm

tới con chó,

một

tay

bóp miệng nó,

môt

bên mau sờ đầu nó,

thật vất vả dỗ xong,

mấy con khác lại

tỉnh,

cả phòng đều là

tiếng chó kêu.

(*奶声奶气 giọng ngọt ngào ngây thơ của

trẻ nhỏ.)

Thiên Trọng Xuyên dường như cảm

thấy rất

thú vị,

nhìn một hồi mới đứng dậy chuẩn

bị đồ ăn cho chó con.

Trời âm u,

dường như muốn mưa,

hắn đun nóng nồi,

nấu một nồibột rau xanh,

chẳng qua là chó con,

cũng không cần cho ăn

thứ

tốt gì là có

thể sống.

Hắn nhìn cái nồi

bốc

hơi,

cầm

thìa quấy quấy,

liền đi đến

hố rắn.

Mưa đã

rơi xuống vài giọt,

hắn

ngồi xổm bên

hố,

dùng

lưỡi đè ở

hàm

trên,

phát

ra

một

tiếng xùy xùy.

Rắn trong

hố vốn đang chậm rãi

trườn bò,

sau

khi nghe thấy tiếng

của hắn liền ngừng,

giống

như

chết,

nằm

rạp dưới đất vẫn không nhúc nhích.

Thiên Trọng Xuyên không

hài lòng với kết quả này lắm,

hắn lại

bắt chước rắn phát ra

tiếng xùy xùy,

bắt chước vô cùng giống,

bầy rắn

bắt đầu xao động,

con lớn nhất

bên

trong đột nhiên nhỏm lên,

Thiên Trọng Xuyên nhảy xuống

hố,

bầy rắn vọt

tới góc

hố giống như

thủy

triều,

chúng né

tránh

hắn.

Nhưng

con

nhỏm

lên kia không

trốn,

bị Thiên Trọng Xuyên

cầm

lên,

vặn vẹo giống

như điên

rồi,

Thiên Trọng Xuyên

nhìn

chằm

chằm

nó,

đôi

mắt

màu vàng

của

con

rắn dần

mở

to.

“Cách nơi nay xa một chút,”

Thiên Trọng Xuyên nói: “Không quản ngươi là gì,

nghe được không?”

Đôi

mắt

của

con

rắn kia dần

nhắm

lại,

Thiên Trọng Xuyên

ném

nó xuống đất,

giống

như

ném

một dây

thừng,

nó đã

chết.

Phong

Trản

đợi

thật

lâu,

Thiên

Trọng Xuyên mới bưng thức ăn

cho chó trở về,

đám

chó con đã

sớm

kêu inh ỏi, Phong Trản ôm

đầy

cõi lòng,

vẫn là Thiên Trọng Xuyên

bỏ từng con xuống đất.

“Bộ dạng của chúng như

thế nào?”

Phong Trản

hỏi.

“Sáu con màu đen,

một con màu

trắng.”

Thiên Trọng Xuyên đẩy con màu

trắng

tới

bên cạnh

bát: “Lớn lên rất xấu.”

Chó

con không xấu,

Thiên Trọng Xuyên

chỉ



thuận

miệng

nói



thôi,

Phong Trản ồ

một

tiếng,

mở

to

hai

mắt,

con

ngươi

trắng đυ.c kia không biết đang

nhìn ở đâu,

bên

ngoài



tiếng

mưa

rơi



tách,

y

cẩn

thận

nghe,

rơi xuống đất,

rơi xuống

mái

hiên,

rơi vào

trên

cỏ

cùng



cây,

âm

thanh

chúng phát

ra đều bất đồng.

Đám

chó

con ăn

no

rồi,

lại bắt đầu kêu,

chó

trắng kêu

to

nhất,

Thiên Trọng Xuyên bóp

miệng

nó không

cho

nó kêu,

chó

con

rầm

rì đạp

loạn.

Mưa

rơi

càng

lúc

càng

lớn,

Thiên Trọng Xuyên

thầm

nghĩ,

hôm

nay không

thể

ra

cửa,

không biết

rau

trong vườn

như

thế

nào.

Phong

Trản

nghe

tiếng mưa

rơi,

tâm

sự trong lòng càng lúc càng nặng, thẳng

đến hơn nửa đêm

y mới ngủ, chính là

chưa

ngủ

được

bao lâu, y

bị tiếng

chó sủa đánh thức.

Không phải giương

miệng

nãi

thanh

nãi khí

nháo

người giống

như ban

ngày,

này



tiếng kêu vô

cùng

thê

thảm

của

chó

hoang,

Phong Trản

lập

tức

tỉnh

lại,

sờ bên

người,



trống không,

không biết Thiên Trọng Xuyên đi

nơi

nào.

Phong

Trản

đột

nhiên

ngửi

thấy

mùi

máu tươi.

Y mò mẫm xuống giường,

đi về phía cửa,

lúc đến

bên cạnh

bàn,

y đột nhiên cầm

bát đập một cái,

cầm mảnh vỡ

hướng

tới nơi phát ra mùi

tanh.

Y

tính

toán lệch một chút,

đối phương không cao,

y không rạch đến cổ,

rạch đến mặt,

máu của đối phương phun ra,

rất

thối.

Mùi

thối

rất quen

thuộc.

Chỉ sửng sốt

một

chút,

Phong Trản đã bị đối phương

hung

hăng đẩy đến bên bàn,

góc bàn bén

nhọn

cọ

tới vết

thương

còn

chưa khỏi

hẳn

của y,

y

ngửa đầu gào

một

tiếng,

một

tay

chậm

rãi biến

thành vuốt

rồng,

màu

lam ở

chóp

tai dần

lan xuống,

chỉ kém

một

chút,

móng vuốt

của y



thể xé

rách da

thịt

của đối phương.

Nhưng

đôi

mắt y

đột

nhiên

phát

ra một trận đau đớn

bén

nhọn,

y đau đến

không dám

cử động,

dường

như

đối phương

đã sớm ngờ tối, âm

dương

quái

khí

cười

nói:

“Đau

không? Không muốn đau chết liền thành thật một chút.”

Phong

Trản

không nói

ra được một câu, mắt của

y chảy máu, giằng co hồi

lâu,

tay

của y

vô lực rũ

xuống.

Đối phương kiểm

tra

hơi

thở

của y,

xác

nhận y

chưa

chết,

liền

cười

nhạo

một

tiếng

móc

ra dây

thừng

trói

tay y,

lôi giống

như

một súc vật,

muốn

mang y đi.

Cửa đột

nhiên

mở

ra,

một

tiếng sét

nổ vang,

gã quay đầu

nhìn,

một

nam

tử

tóc

ngắn đứng

trước

cửa,

mặt không biểu

tình

nhìn

chằm

chằm gã.

Sấm một

tiếng lại một

tiếng,

chiếu đến

trong phòng như

ban ngày,



thấy rõ vết máu dính

trên mặt nam

tử

tóc ngắn,

còn chưa kịp phản ứng,

đã

bị đối phương

bóp cổ kéo

tới.

Đối phương bóp gã

rất

chặt

rất

chặt,

hai

người

cách quá gần,

khí

tràng âm u

lạnh

lẽo

trên

người đối phương áp đến gã không dám

thở

mạnh,

Thiên Trọng Xuyên nhìn gã,

thấp giọng: “Ta mặc kệ là ai phái ngươi

tới…”

Thiên Trọng Xuyên nói như vậy,

đột nhiên dùng tay móc vào ngực gã,

bắt lấy một viên máu chảy dầm dề,

trái

tim đang đập,

sống sờ sờ

bị

túm ra,

đưa cho đối phương nhìn.

“Hy vọng các ngươi có

thể

bớt lại một chút.”