Chương 17

Tửu Thiên

cẩn thận rửa sạch cho Phong Ngự, ngồi bất động bên

cạnh

hắn,

cũng

không nói

chuyện.

Gã thường

xuyên

ngồi

lặng

im như vậy, có

đôi

khi là ở bên bờ

sông

Ô Mãn, có

đôi

khi là tại

cung

điện

của

Khiên

Tái,

nhưng hiện tại, gã

cảm thấy ở

bên

cạnh

Phong

Ngự

cũng

rất tốt. Lúc ngồi yên, Tửu Thiên sẽ

không nghĩ gì

hết,

là một loại hoàn toàn thả

lỏng*, nhưng giờ khắc này, trong mũi gã

đều

là mùi tanh, còn có

chút

mùi mồ hôi

ướt

át.,

(*放空

phóng

khôn

g: bu

ông t

hả, t

hả lỏ

ng…

)

Tửu Thiên

thầm

nghĩ,

nơi

này vẫn là

quá

ngộp.

Gã chậm rãi đứng lên, ôm

Phong

Ngự

trần

trụi

vào lòng,

mang

theo

hắn ra khỏi cửa

động

này,

cánh

tay

Phong

Ngự

vô lực buông thõng,

bởi vì thật sự

quá mức mệt mỏi, đầu

của

hắn cũng tựa vào ngực Tửu

Thiên, nhìn qua cực

kỳ thuận

theo.

“Mang

người ra

ngoài

đi dạo một chút, không phải sợ” Tửu Thiên nhìn dương v*t mềm rũ

giữa

hai chân trần trụi của Phong Ngự: “Bên này có

rất

ít người lui tới.”

Gió nổi lên, Phong Ngự bị

gió

thổi,

cảm

thấy

lạnh,

lại

cảm thấy được thoải

mái,

hắn im lặng nhắm mắt, nghĩ mình phải làm

sao

mới có thể

gϊếŧ

chết

Tửu

Thiên.

Tửu Thiên

ngẩng

đầu

nhìn

trời,

lại

ôm hắn đi

lòng

vòng:

“Ác

quỷ đạo thật sự

quá

hoang

vu,

đoán

chừng

ngươi cũng không thích lắm, nếu như về

sau có cơ

hội,

có thể dẫn

ngươi đi

Tu La

Sơn

nhìn

một lần.”

“…

Không

có cơ hội,” Phong Ngự lạnh băng mà

mở miệng:

“Một

ngày

nào

đó ta

sẽ gϊếŧ ngươi.”

Tửu Thiên

ồ một

tiếng, gã

cúi

đầu hôn hôn mặt

Phong Ngự: “Vậy ta

đây chờ xem, trước khi chết làm ngươi thêm nhiều lần, hy vọng ngươi nhớ kỹ

phần

sung

sướиɠ

ta từng cho ngươi,

lại để cho

ta chết sảng khoái

một chút.”

Phong

Ngự

trầm

mặc siết chặt tay, tâm tình Tửu Thiên dường như không tệ, chưa đi

được

một

hồi,

liền

mang

theo

hắn trở về.

Tửu Thiên

cẩn thận cột hắn vào

đầu

giường, xoay người liền đi.

Gã đi

tìm

Khiên

Tái,

Khiên Tái

vẫn

còn đang đóng cửa không gặp người,

Tửu Thiên

đoán,

ngày

đó giằng

co với Thiên Trọng Xuyên

cũng

không

tạo

thành

tổn

thương có

bao nhiêu

lớn,

có lẽ

lão

chỉ là kinh ngạc sự

bất lực cùng yếu thế

của

mình,

dù sao trước khi đi

vào

Ác quỷ đạo, lão

là cỡ nào

cường đại, một

Thiên Trọng Xuyên,

cho dù là

càng

lợi hại, cũng tuyệt

đối không

có khả năng khiến lão rơi

xuống hạ

phong.

Tửu Thiên

đành

phải

ngồi

chờ trước

cung

điện

của Khiên

Tái,

gã lấy thanh kiếm kia ra,

duỗi

tay

gõ gõ

đá quý màu vàng phía trên, thầm nghĩ, này là

đôi

mắt từ tâm

Bồ Tát sao?

Ở xa

trong

miếu, Thiên Trọng Xuyên

đang

cõng

Phong

Trản

đi tới đi

lui,

Phong Trản ôm

cổ hắn, giống như cưỡi ngựa, Thiên

Trọng

Xuyên cũng vui

vẻ để cho

y lăn lộn, hắn

đi dạo bốn phía trong miếu, muốn tìm thêm nhiều tin tức về

Lam Bì Ni

Viên.

Chính

là hắn không thể đυ.ng tới kinh thư

trong miếu, lại không tìm được sách khác, Phong Trản chu môi hôn

hôn

mặt hắn, Thiên

Trọng

Xuyên phân tâm, hắn

xoay

đầu

hôn môi với Phong Trản, ngậm đôi môi mềm

mại

của y

liếʍ

mυ"ŧ,

Phong Trản nghiêng

đầu,

thở hổn hển rời

đi.

Không

lâu

lắm,

Phong

Trản

lại

cảm thấy sa sút, y nghĩ tới ca

ca,

lại không

nắm chắc được chút dự cảm

trong lòng kia

rốt

cuộc

có đúng hay không, Thiên

Trọng

Xuyên nhạy cảm

phát

giác

được, nhẹ

giọng hỏi

y: “Làm sao vậy?”

“…

Ca ca

ta,”

Phong Trản do

dự mở

miệng, y

biết

rõ Thiên Trọng

Xuyên

nhất

định

ghi

nhớ chuyện

này,

chính là

y thật sự

không

muốn

để cho Thiên Trọng

Xuyên

đi mạo hiểm nữa: “Ta rất

nhớ

hắn.”

Thiên

Trọng Xuyên trầm mặc, hắn càng không đành lòng nói cho

Phong Trản nghe sự

thật

ngày

đó, lại cõng y

đi vài vòng, Thiên Trọng

Xuyên

nói:

“Ngày mai

ta sẽ đi

tìm một người,

ngươi

chờ

tin tức của ta.”

Tìm người

nào,

đi nơi nào

tìm,

Phong Trản không hỏi, y

ôm chặt Thiên Trọng

Xuyên: “Ta

sợ ngươi

gặp chuyện

không may.”

Thiên

Trọng Xuyên hôn mặt

y: “Ta sẽ

xảy

ra chuyện

gì chứ?”

Hắn cầm bánh bao đậu

ngọt

hấp

buổi

sáng

đưa cho Phong Trản ăn, Phong Trản nhéo nhéo,

vẫn là mềm, liền cắn

một

miếng, bên

trong mềm

nhuyễn ngập cả

một

mồm,

Thiên

Trọng Xuyên sợ

y ăn

không hài

lòng, cố

ý bỏ

nhiều

một

chút.

Y được Thiên Trọng

Xuyên

ôm vào lòng, đầu dựa bả

vai Thiên

Trọng

Xuyên, chậm rãi ăn.

Bên

ngoài

là gió thổi lá

cây,

bên

tai là tiếng hít thở

của

Thiên

Trọng Xuyên, y

hận

giờ khắc này không thể kéo dài

vô hạn, nhét một nửa bánh bao

còn

lại vào trong miệng

Thiên

Trọng Xuyên, Phong

Trản

lại duỗi ngón tay nhét vào bên

trong.

Thiên

Trọng Xuyên không nhịn được cười,

hắn đành phải cắn một mồm

to,

nuốt

xuống, vỗ

vỗ lưng Phong Trản:

“Đừng

nghịch.”

Phong

Trản

ôm cổ hắn

cọ,

ở cằm

hắn

vừa hôn loạn xạ

vừa

dùng

lưỡi

liếʍ,

thân

mật

giống

như

một con mèo nhỏ, Thiên Trọng Xuyên

gác cằm ở

đỉnh

đầu y, duỗi tay

bóp

đầu v* hơi

sưng

của

y.

Phong

Trản

không dám

động

nữa,

nhưng cũng không đẩy tay

Thiên Trọng Xuyên ra ngoài, y

cảm

thấy

Thiên

Trọng Xuyên cởϊ qυầи áo

của mình,

lưu luyến

hôn bờ vai

trần

trụi

của

y, một đôi

tay

ấm áp

phủ

trên

người

y, không

có bao nhiêu gấp gáp, chỉ

vô cùng tinh tế mà

dán lấy thân thể y vuốt ve, Phong Trản mềm eo

tựa

vào ngực của hắn, Thiên Trọng

Xuyên

sờ soạng

một hồi, dùng đầu ngón tay nhẹ

nhàng noa

nắn

đầu v* đứng thẳng của y,

lại chậm rãi sờ

xuống, sờ

đến

bụng

y.

“Nếu

ngươi

là một cô

nương, lúc này

trong bụng cũng đã

có hài tử

rồi.”

Thiên Trọng Xuyên nói.

“…

Ta không phải cô nương,”

Phong

Trản

đột

nhiên

có chút mất hứng, y

bắt

lấy tay Thiên Trọng

Xuyên

kéo

ra ngoài:

“Ngươi đừng đυ.ng ta.”

Thiên

Trọng Xuyên vội vàng ôm

chặt

y, ghé vào

tai

y dỗ

dành:

“Ta

cũng

không

yêu

cô nương,

ngươi

tức

cái gì?”

Phong

Trản

không quá

cao

hứng

mà nhỏm dậy khỏi người hắn, lại bị

Thiên

Trọng Xuyên ôm

kéo

về, Thiên

Trọng

Xuyên dở

khóc

dở cười dỗ

dành

y: “Ta sai rồi, đừng tức

giận, ngươi đánh ta

đi.”

Hắn nắm cổ

tay

Phong

Trản, dùng tay

y đánh vào miệng mình, Phong

Trản

hừ một tiếng, tốt xấu là

ngồi

trong

l*иg

ngực

hắn

không

động

cựa,

qua

hồi lâu, y

mới

nói:

“Ta còn chưa biết rốt cuộc mình có

thích

cô nương

hay không,

liền

yêu

ngươi

mất

rồi!”

Thiên

Trọng Xuyên thoáng

cái liền mềm lòng, dùng cánh tay vòng lấy Phong Trản hôn vào

má y, hôn

một

tiếng

thật

vang, Phong Trản ủy

ủy khuất

khuất

mà trốn,

Thiên

Trọng Xuyên duỗi tay vuốt bụng y:

“Ta cũng không

muốn

dưỡng

nhãi

con,

dưỡng một

mình ngươi liền quá

sức

rồi,

đúng

hay không?

Nếu

ngươi

có thể sinh, đoán chừng

còn nóng nảy hơn ngươi.”

Mặt Phong

Trản

đỏ tới mang tai: “Ta

không thể

sinh!”

Thiên

Trọng Xuyên không nhịn được bật cười, hắn ừ

ừ à à: “Đi

thôi, dẫn

ngươi đến

sau

núi đi dạo, nhìn xem

có nhãi con nào lạc

đàn

nhặt

về cho ngươi dưỡng,

bớt cho ngươi không

có việc gì

chỉ

biết

khi dễ ta.”

Hắn cõng Phong

Trản

ra ngoài,

Phong

Trản

vỗ vỗ mặt

hắn:

“Đi

thôi.”

Thiên

Trọng Xuyên cõng Phong Trản trên lưng ra ngoài, đi về

phía

sau núi, lúc này đã

là cuối thu, lá

vàng

rụng

đầy

đất,

Thiên

Trọng Xuyên giẫm lên lá

khô,

vang

lên từng tiếng

lạo xạo, xốc xốc Phong Trản lên trên lưng.

Hắn lại không thật sự muốn nhặt thứ

gì,

chính

là đi dạo

một

chút

mà thôi, đi thẳng tới chân Mộ

Lý Sơn, Thiên Trọng

Xuyên

nói

với Phong

Trản:

“Đây

chính là

nơi nhặt được ngươi.”

Phong

Trản

ồ một tiếng, mò mẫm

chạm

vào

mặt hắn: “Lá gan của

ngươi rất

lớn

nha,

long

cũng

dám nhặt.”

“Thấy

ngươi đáng thương cực kỳ,” Thiên Trọng

Xuyên

hôn

hôn y: “Dưới mắt đều

là máu, liền nhặt về, ai

biết

ngươi hay

nóng

nảy

như vậy, hối hận.”

Phong Trản

hừ một

tiếng,

Thiên Trọng Xuyên đặt y xuống đất,

cởϊ áσ ngoài của mình

trải xuống cho y ngồi.

Phong Trản dường như có

hơi mệt,

có lẽ là do được phơi nắng,

y ngồi không lâu liền mơ mơ màng màng dựa vào người Thiên Trọng Xuyên,

nhỏ giọng: “Ngươi đừng sờ

ta.”

“Ta sờ ngươi chỗ nào?”

Thiên Trọng Xuyên chỉ có một

tay ôm eo y,

vỗ vỗ: “Ôm eo ngươi cũng xem như sờ ngươi?”

Phong Trản cau mày ngồi

thẳng dậy,

sờ ra sau: “Tay kia của ngươi đâu?”

Y đột nhiên sờ

thấy một

thứ lông xù xù,

hoảng sợ,

Thiên Trọng Xuyên vội nhìn ra sau,

sau khi

thấy rõ liền

trấn an y: “Đừng sợ đừng sợ,

là một Kim Thực.”

Phong Trản

thở phào một

hơi,

y

biết Kim Thực,

là một loại yêu quái nhỏ

thích

trộm đồ đáng giá,

Thiên Trọng Xuyên nắm cổ Kim Thử kia nhét vào ngực Phong Trản: “Cho ngươi sờ sờ.”

Phong Trản sờ,

Kim Thử kia

bị dọa không dám động,

đột nhiên nhổ ra một vài

thứ

từ

trong miệng,

Phong Trản

trở

tay không kịp

bị nhổ đầy cõi lòng,

Thiên Trọng Xuyên nhịn không được

bật cười,

duỗi

tay gạt những vật kia xuống đất.

Hắn đột nhiên nhìn

thấy một viên đá quý màu vàng.

Phong Trản vẫn cúi

thấp đầu,

duỗi

tay sờ Kim Thử kia,

Thiên Trọng Xuyên

trầm mặc cầm viên đá quý

trong

tay.

Kim Thử uốn éo

trong ngực Phong Trản,

Phong Trản đành phải

buông lỏng

tay,



tiến

tới ngậm

hết những

thứ dưới đất vào

trong miệng,

lại lẻn đến

trước mặt Thiên Trọng Xuyên,

ngước mắt nhìn

hắn.

Thiên Trọng Xuyên nắm chặt đá quý,

đối mặt với nó,

chỉ một

hồi,

nó liền cúi đầu,

không rên một

tiếng mà chạy rồi.

Phong Trản nằm dưới đất,

phơi nắng

thật sự

thoải mái,

y đặt chân

trên đùi Thiên Trọng Xuyên,

nói với

hắn: “Có phải ngươi là kẻ lừa đảo

hay không?”

“Tại sao lại nói vậy,”

Thiên Trọng Xuyên cầm cổ chân y,

hôn

hôn mu

bàn chân

trơn

bóng của y,

duỗi

tay xoa ngón chân y: “Ta lừa ngươi cái gì?”

“Ta còn chưa

biết

bộ dạng ngươi

trông như

thế nào đâu,”

Phong Trản nói: “Lỡ như về sau không

thèm nhận người,

đi ở

trên đường,

ngươi không lên

tiếng,

ta cũng không nhận ra được ngươi.”

Thiên Trọng Xuyên cười nói: “Làm sao

ta có

thể không nhận ngươi a?

Ngươi không nhận

ta còn có khả năng.”

“Ta mới không làm loại chuyện đó a,”

Phong Trản quơ chân: “Nếu

thật sự có một ngày như vậy,

ngươi

hôn

hôn

ta,

ta liền nhớ

tới.”

Thiên Trọng Xuyên ồ một

tiếng,

ôm y nằm một

hồi,

nhìn Phong Trản ngủ rồi,

nhẹ nhàng đứng lên,

hai

tay nâng sau lưng cùng đầu gối y,

bế y

trở về.

Bởi vì ngủ cả một

buổi

trưa,

mãi cho đến khi đêm đã khuya,

Phong Trản vẫn không

buồn ngủ,

Thiên Trọng Xuyên nói chuyện phiếm với y,

tay còn ôm eo y,

sờ sờ chất vải

tốt

trên người y,

Thiên Trọng Xuyên lại cúi đầu nhìn quần áo

bằng vải

bố của mình.

Hắn làm

bản

thân nghĩ đến những chuyện

tốt

hơn,

chờ đến khi Phong Trản

bình an rồi,

mình có

thể mang

theo Phong Trản rời miếu,

đổi nơi sinh

hoạt…

Đương nhiên,

phải có sự đồng ý của người nhà y,

hắn khẳng định phải khiến cho Phong Trản sống

tốt

hơn khi còn

trong miếu,

tuy rằng chính

hắn đối với ăn mặc chi

tiêu,

thật sự không

hề có chút yêu cầu nào,

nhưng

hắn không muốn để cho Phong Trản cũng ăn những

thứ

trà

thô cơm nhạt*,

mặc quần áo cũ

theo

hắn.

(*Nguyên văn 粗茶淡饭: cơm canh đạm bạc, sơ sài.)

Một mình Phong Trản lẩm nhẩm

hồi lâu,

Thiên Trọng Xuyên cũng không đáp lại,

y nhào vào người Thiên Trọng Xuyên cọ cọ,

duỗi

tay vào

trong áo

hắn sờ loạn,

lại chậm rãi đi xuống,

vói vào quần

hắn nhéo nhéo.

“Làm gì?”

Thiên Trọng Xuyên ôm chặt y: “Đừng nghịch,

không phải còn đau sao?”

Phong Trản nói nhỏ: “Không đau lắm.”

Thiên Trọng Xuyên nhìn mặt y,

chậm rãi đặt y ở dưới

thân,

viên đá quý màu vàng kia đặt

bên gối Phong Trản,

phản chiếu

bởi ánh

trăng.

Qua nửa đêm,

Thiên Trọng Xuyên vẫn không

buồn ngủ,

Phong Trản

trong ngực đã ngủ say,

thân

thể

trần

truồng nóng

hầm

hập dán lấy

hắn,

chân gác chân

hắn,

Thiên Trọng Xuyên

hơi động một chút,

Phong Trản liền cọ lại đây một chút,

gác đầu ở cổ

hắn,

nhão nhão dính dính mà cọ vài cái.

Thiên Trọng Xuyên nhịn không được cong môi,

lộ ra chút

tươi cười,

tay

hắn đặt

trên lưng Phong Trản,

chậm rãi vuốt ve,

cảm

thấy lòng mình đầy như sắp

tràn ra,

hận không

thể đưa

tất cả nhu

tình cùng lo lắng cho y,

có đôi khi cảm

thấy đồ vật của mình không

tốt,

không xứng với Phong Trản

trong ngực.

Cái gì mới có

thể xứng với y?

Thiên Trọng Xuyên nhìn

bả vai

trần

trụi của y,

có chút

thất

thần,

lòng

hắn đột nhiên dâng lên một chút không cam lòng,

cho dù chính mình không xứng,

người khác cũng đừng nghĩ

tới cơ

hội xứng!

Thiên Trọng Xuyên

trôi qua vô dục vô cầu,

lần đầu

tiên

hắn muốn một

thứ gì đó mãnh liệt,

cầu được một Phong Trản,

lại không quá dễ dàng.

Phong Trản giống như gặp ác mộng,

đột nhiên run một cái,

Thiên Trọng Xuyên lập

tức ôm chặt y,

vỗ vỗ lưng y giống như

trấn an,

nhịp

tim của Phong Trản vô cùng nhanh,

y

hoảng

hốt

tỉnh lại,

đi sờ mặt của Thiên Trọng Xuyên,

chạm

tới,

mới chậm rãi yên lòng,

thở

hổn

hển,

được

hắn ôm

thật chặt.

“Làm sao vậy?”

Thiên Trọng Xuyên

thấp giọng

hỏi: “Nằm mơ sao?”

“…Ừ,



thấy không

tìm được ngươi,”

Tay Phong Trản đặt

trên lưng

hắn: “Thoáng cái liền

tỉnh.”

Thiên Trọng Xuyên

hôn

hôn mặt y,

duỗi

tay lau đi mồ

hôi

trên

trán y: “Ta ở chỗ này,

sợ cái gì?”

Đêm rất yên

tĩnh,

chỉ có chim xanh dưới mái

hiên

thỉnh

thoảng phát ra

tiếng chích chích,

Thiên Trọng Xuyên đột nhiên nhớ

tới không lâu

trước đây,

Phong Trản được con chim kia dẫn đi,

khập khễnh đi về phía mình,

khi đó

trong lòng Phong Trản đang nghĩ gì?

Thiên Trọng Xuyên không

hỏi y,

hắn

thương

tiếc mà

hôn

hôn

bả vai Phong Trản,

nhịn không được gọi: “Tiểu Bảo.”

Phong Trản ừ một

tiếng,

hỏi

hắn sao vậy,

Thiên Trọng Xuyên

hỏi: “Yêu cái gì ở

ta?”

Yêu cái gì của

hắn,

vấn đề này rất khó đáp,

trong mắt Phong Trản,

Thiên Trọng Xuyên có vô số chỗ

tốt,

nhưng không có những chỗ

tốt đó,

hắn vẫn là Thiên Trọng Xuyên,

Phong Trản cũng sẽ yêu.

“Yêu ngươi

thì yêu ngươi

thôi,”

Phong Trản

hôn mặt

hắn: “Ta cũng không

biết yêu cái gì của ngươi,

liền yêu rồi.”

Thiên Trọng Xuyên còn chưa kịp nói gì,

Phong Trản đã nói

tiếp: “Khả năng cũng là vì,

mỗi lần ngươi ôm

ta,

đều ôm đặc

biệt chặt.”

“Ôm chặt,

là vì sợ ngươi chạy,”

Thiên Trọng Xuyên cười nói: “Mau ngủ đi.”

Phong Trản ừ một

tiếng,

không lâu lắm liền ngủ rồi,

Thiên Trọng Xuyên rồi lại một đêm không ngủ.

Ngày

hôm sau

hắn lại

bước vào Ác quỷ đạo,

ngồi

bên

bờ sông Ô Mãn chờ Tửu Thiên,

tay nắm chặt viên đá quý kia.

Hắn lại để cho Phong Trản ngồi

trên

bồ đoàn ở Đại Hùng Bảo Điện chờ

hắn,

mặc dù

biết

ban ngày sẽ không xảy ra chuyện gì,

vẫn không nhịn được lo lắng.

Hắn cũng không chắc chắn có

thể chờ đến Tửu Thiên ở chỗ này không,

chỉ là

hắn cần

thiết gặp mặt Tửu Thiên,

Thiên Trọng Xuyên nhẫn nại ngồi đợi,

viên đá quý lạnh

buốt đã

bị

hắn nắm đến phát nhiệt,

Tửu Thiên mới xuất

hiện,

chỉ là đi ngang qua,

người ở

tít đằng xa,

Thiên Trọng Xuyên

huýt sáo một

tiếng

thật dài,

thật

bén nhọn,

Tửu Thiên cau mày quay đầu nhìn

hắn,

chậm rãi đi

tới

“Lại

tới

tìm

ta làm gì?”

Tửu Thiên nhìn

hắn.

“Cầm viên đá đổi ít đồ như

thế nào?”

Thiên Trọng Xuyên đưa viên đá quý cho gã: “Đổi viên

trên

thân kiếm,

ta xem

bộ dạng cũng không khác mấy.”

Tửu Thiên nhận viên đá quý kia nhìn nhìn: “Ngươi muốn làm gì?”

“Muốn đi đến Lam Bì Ni Viên một chuyến,

trả viên đá quý này lại.”

Tửu Thiên

hiển nhiên

hơi kinh ngạc: “Lam Bì Ni Viên?

một ác quỷ như ngươi muốn đến Lam Bì Ni Viên”

Thiên Trọng Xuyên vốn không xác định rốt cuộc có

tồn

tại một nơi như

thế

hay không,

thấy Tửu Thiên giống như

biết được chút gì đó,

nhịn không được

hỏi

tỉ mỉ.

Lúc Tửu Thiên còn

hầu

hạ Từ Tâm Bồ Tát ở Vô sắc

thiên,

liền

biết nơi này,

Lam Bì Ni Viên,

Phật

tổ liền sinh ra ở chỗ đó,

Bồ Tát

từng giảng cặn kẽ cho

bọn

họ nghe,

lúc Ma Da phu nhân mang

thai mười

tháng đi ngang qua nơi này,

gặp được

hoa Vô ưu xinh đẹp,

hoa Vô ưu dưới ánh

trăng

hấp dẫn Ma Da phu nhân,

nàng duỗi

tay vuốt ve,

cứ như vậy sau khi sinh ra

trở

thành Vương

tử Tất Đạt Đa của Phật

tổ.

Mà gốc

bồ đề của Lam Bì Ni Viên,

cũng

bởi vì Phật

tổ ngồi dưới đó ngộ đạo mà nổi

tiếng,

bồ đề đại

biểu cho

trí

tuệ cùng giác ngộ,

đại

triệt đại ngộ*,

cắt đứt phiền não,

do kỳ nhập chính**…

(*大彻大悟 ngộ đạo, tận cùng) triệt để.),

(**由歧入正; câu này chưa! biết nghĩa là gì.)

Còn có

tỉnh ngộ.

Tửu Thiên ngẩng đầu nhìn Thiên Trọng Xuyên,

không

biết

hắn muốn làm gì,

rồi lại mơ

hồ đoán được một chút,

gã gỡ kiếm

trên lưng,

dùng ngón

tay

bẻ miếng sắt đắp ngang viên đá quý,

đưa đá quý cho Thiên Trọng Xuyên: “Cầm lấy đi.”

Gã gắn viên đá giả kia vào lại kiếm,

lại

bóp miếng sắt

trở về,

nhìn nhìn,

mặc dù có chút khác

biệt,

nhưng cũng có

thể

thật giả lẫn lộn*,

nhìn không kỹ sẽ không nhìn ra được gì.

(*以假乱真 dĩ giả loạn chân: lấy cái giả làm rối cái[ thật.)

“Ngươi muốn đi Lam Bì Ni Viên,

trả lại viên đá kia,

thật sao?”

Tửu Thiên nhìn

hắn: “Ngươi

biết Lam Bì Ni Viên ở nơi nào sao?”

Thiên Trọng Xuyên lắc đầu,

Tửu Thiên cười cười: “Nói xa cũng không xa,

ở phần cuối của Ác quỷ đạo.”

“Như

thế nào sẽ?”

Thiên Trọng Xuyên cau mày: “Đó là Phật

tổ…”

“Như

thế nào sẽ không?

Ngươi dọc

theo sông Ô Mãn,

đi đến cuối

hạ du,

nhảy vào,

không phải chết đuối liền đến sao?”

Tửu Thiên cúi đầu cất kỹ kiếm,

nhìn sắc mặt Thiên Trọng Xuyên không quá

tốt,

lại cười đùa cợt nhả.

“Chỉ đùa một chút,

nếu như ngươi không chết đuối,



thể

thở liền đến,”

Tửu Thiên nói: “Ác quỷ đạo là cực ác,

Lam Bì Ni Viên là cực

thiện,

vốn là

hai mặt của con người,

liên

tiếp nhau

thì có gì kỳ quái?”

Thiên Trọng Xuyên đột nhiên nhớ đến,

trong

thoại

bản có nói con chuột kia đi qua nghìn khó vạn

hiểm,

chẳng lẽ là gặp phải khi đi qua Ác quỷ ngôn sao?

Hắn nghĩ

trở về lại đọc

thêm lần nữa,

đột nhiên ngửi

thấy một mùi vị quen

thuộc,

hắn và Tửu Thiên đứng gần,



thể rõ ràng ngửi

thấy được mùi này

truyền

tới

từ

trên người Tửu Thiên.

Đó là mùi mỗi khi Phong Trản sa vào

tìиɧ ɖu͙©,

nhất là lúc lêи đỉиɦ,

rất ướŧ áŧ,

mang

theo chút ngọt,

còn có chút mùi vị không

thể diễn

tả

bằng lời,

rất đặc

biệt,

mỗi lần Thiên Trọng Xuyên đều

thích ôm y,

giống như ngửi

thế nào cũng không đủ,

hắn sẽ không quên mùi vị này.

Nhất

thời,

sắc mặt Thiên Trọng Xuyên

trở nên phức

tạp,

hắn đánh giá Tửu Thiên,

đột nhiên

hỏi gã: “Có phải ca ca của Phong Trản còn chưa chết?”

Tửu Thiên lui về sau một

bước,



trầm mặc nhìn Thiên Trọng Xuyên,

xoay người rời đi.



Chờ một chút!”

Thiên Trọng Xuyên nắm vai gã không cho gã đi: “Ngươi đã làm gì

hắn?”

“…

Ta có

thể làm gì

hắn chứ?”

Vẻ mặt Tửu Thiên đột nhiên có chút mệt mỏi: “Ngươi làm Phong Trản

thế nào,

ta làm

hắn như

thế ấy,

vừa rồi

hắn còn ôm

ta không

buông

tay không cho

ta xuống giường,

đã

hài lòng chưa?”

“Mười lăm

tháng sau,

phụ

thân ngươi có

thể sẽ làm chút gì đó,”

Tửu Thiên không để ý đến sắc mặt phức

tạp của Thiên Trọng Xuyên: “Ngươi muốn đi Lam Bì Ni Viên,

tốt nhất nhanh lên,

có mệnh còn sống

trở về lại lo những

thứ này,

nói với Phong Trản,

ca ca y ở chỗ của

ta rất an

toàn.”