Chương 18

Thiên

Trọng Xuyên kiên trì muốn đi

xem Phong

Ngự,

hắn nhận ra được, Tửu Thiên không có ác

ý với

hắn,

nhưng đó

là ca

ca của Phong Trản,

Thiên

Trọng Xuyên về

tình

về lý đều

phải

đích

thân

liếc

mắt

một cái mới yên

lòng.

Tửu Thiên

cũng

không

nói

gì, chỉ nói với

hắn:

“Ngươi muốn xem liền tới

xem.”

Gã dẫn

theo Thiên Trọng Xuyên đi

thẳng

tới gốc

hòe kia,

theo

cửa động

chui vào,

không

lâu sau

liền ôm

một

người

ra,

Thiên Trọng Xuyên

nhìn

thoáng qua,

đối phương

nhắm

mắt,

hiển

nhiên





chút suy yếu,

chính



lại ôm

chặt Tửu Thiên,

bộ dạng không giống

như

là không

cam

lòng,

Thiên Trọng Xuyên

liếc

mắt

liền

nhận

ra,

đó



ca

ca

của Phong Trản,

dung

mạo

của

hai

người

rất giống

nhau.

Ngay

cả

lúc

nhắm

mắt,

cảm giác

thuận

theo

mà dựa vào

người khác đều

rất giống.

“…Ta có

thể đưa

hắn về nhà,”

Thiên Trọng Xuyên có chút lúng

túng mở miệng: “Trong nhà

thích hợp cho

hắn dưỡng

thương

hơn.”

“Phong Ngự,”

Tửu Thiên ghé vào

tai

hắn

hỏi: “Đây

là bạn

của đệ đệ

ngươi,

ngươi

muốn đi

cùng

hắn không?”

Phong Ngự



hấp

thật dồn dập,

hắn

nắm

chặt quần áo

của Tửu Thiên,



to

miệng,

qua

hồi

lâu

mới dùng giọng

nói khàn đặc đáp: “Không

muốn.”

Tửu Thiên ồ một

tiếng,

không nói

thêm gì khác,

nhìn chằm chằm Thiên Trọng Xuyên,

gã không đợi lâu,

Thiên Trọng Xuyên liền không quá dễ chịu mà xoay người.

“Chờ một chút!”

Phong Ngự đột nhiên vùng vẫy,

chính là Tửu Thiên

hung

hăng ấn vào xương cụt của

hắn một cái,

hắn lại im lặng mềm nhũn ở

trong ngực Tửu Thiên,

Thiên Trọng Xuyên quay đầu lại,

Phong Ngự run rẩy nói: “…

Không có gì,

ngươi nói cho Phong Trản,

đừng lo lắng cho ta.”

Tửu Thiên

làm trò hôn Phong Ngự ở trước

mặt Thiên

Trọng

Xuyên, Phong Ngự thật vội vàng mà

hôn đáp lại, bộ

dạng

nhìn

không ra

bất luận ép buộc gì,

Tửu

Thiên

ngẩng đầu

nhìn

Thiên Trọng Xuyên,

Thiên

Trọng Xuyên nhìn đến lúng túng, lần này

là thật sự rời

đi.

Tửu Thiên

mang

Phong

ngự

quay

lại giường, gã

nhìn

Phong

Ngự

hô hấp dồn

dập

nằm ở

trên, chậm rãi

cởi

quần

áo của hắn, duỗi tay

xoa

nhẹ ở

giữa

đùi

hắn,

không

có gì bất

ngờ

xảy ra, sờ

cả một tay ướt

dầm

dề.

Trên

đầu giường, giấy gói

chứa

hạt

nhỏ màu đen vừa

rồi

đã bị

Phong Ngự

bóp

nát,

hắn kêu khóc thừa nhận va

chạm

của

Tửu Thiên,

chỉ

cảm thấy muốn điên rồi, Tửu Thiên ngậm tai hắn liếʍ mυ"ŧ, thấp giọng: “Sao vừa rồi nghe lời

như

vậy?”

Phong Ngự

lắc

mông,

cọ cọ mông ở háng gã, Tửu Thiên ôm

hắn,

cười

nói:

“Có

phải

sợ đệ

đệ ngươi

nhìn

thấy

bộ dạng lẳиɠ ɭơ

này

của ngươi

hay không?”

Phong Ngự

run

rẩy

lắc đầu,

nước

mắt

hắn đều đã

chảy xuống,

thân

thể

càng

là sảng khoái,

trong

lòng

càng

là áp

lực,

chờ đến khi

hai

người

rốt

cuộc

cùng

nhau bắn

ra,

huyệt sau sưng đỏ

của

hắn được Tửu Thiên

rót đầy,

hắn

nằm

liệt

trên giường vô

lực

thở dốc.

“…

Ngươi gϊếŧ

ta đi,”

Phong Ngự

thấp giọng,

“Buông

tha

ta.”

Tửu Thiên

lau nước mắt cho hắn, lại

cẩn

thận

lau sạch người

hắn,

gã ôm

Phong Ngự, nhẹ

nhàng sờ

sờ vai hắn: “Ta

cũng

không nỡ

khiến

ngươi đau, làm

sao

nỡ gϊếŧ ngươi chứ?”

Phong Ngự

thật sự

là không

còn

chút sức

lực

nào,

Tửu Thiên

hôn

hôn

mặt

hắn: “Đợi khi

ta

chết,

ngươi



thể

rời đi,

ngươi

ngóng

trông

ta

chết sớm

một

chút

còn

thực

tế

hơn.”

Mùi vị

tanh

nồng

hòa

lẫn với vị

ngọt đặc

thù,

không

lâu

lắm Tửu Thiên

lại

có phản ứng,

gã ôm Phong Ngự suy yếu,

lại để

cho

hắn

ngồi

trên

người

mình,

nâng

mông

hắn,

thuận

lợi đâm vào.

Gã không vội động,

chỉ

hưởng

thụ

cảm giác

huyệt

mềm ướŧ áŧ

của Phong Ngự bao bọc

lấy gã,

Tửu Thiên

ngụm đầu v* Phong Ngự,

dùng

răng

cắn

nhẹ,

mắt

thấy

nó sưng phồng

lên,



mới

hài

lòng đi

hôn

môi Phong Ngự.

Phong Ngự

thở dồn dập,

nhắm

mắt

lại giống

như

trốn

tránh.

Sau khi Thiên Trọng Xuyên

trở về

miếu,



chút không

nắm

chắc được

nên

nói với Phong Trản

như

thế

nào.

Ca

ca y

còn sống,

đương

nhiên



chuyện

tốt,

chính



tình

huống

cụ

thể,

hắn

lại

cảm

thấy Phong Trản

nghe xong sẽ không

tiếp

thu được,

đành phải

nói

lấp

lửng,

ca

ca y được

người khác

cứu,

hiện

tại không

tiện đi

lại

chờ đến khi

thân

thể

tốt

một

chút,



thể đón về

nhà dưỡng

thương.

“Ai có lòng tốt như vậy a?”

phong ngự cau mày: “Ngươi

tận mắt nhìn

thấy sao?”

Thiên

Trọng Xuyên ừ

một tiếng,

Phong Trản cũng không tin, y

hỏi rất kỹ, thẳng đến cuối cùng Thiên Trọng Xuyên

rốt cuộc không

chuyển được, nói lời

thật

với

y.

“Nhưng

mà,”

Phong Trản

lắp bắp: “Nhưng

mà,

ca

ca

ta

hắn…”

Y nói một

hồi,

cũng không nói ra được gì,

đành phải

hỏi Thiên Trọng Xuyên: “Người kia là ai?”

“…

Một Atula thủ

hạ của cha

ta.”

Thiên Trọng Xuyên nói.

Phong Trản vẻ

mặt đau khổ,

y

cũng không biết

nói gì

cho phải,

sau

cùng vẫn

là không quá yên

tâm

hỏi: “Ca

ca

ta

thật sự

chủ động

hôn gã sao?”

Thiên

Trọng Xuyên ừ

một tiếng,

hắn

nắm tay Phong Trản,

nhìn

khuôn

mặt

Phong

Trản

tràn

đầy

khổ não, cũng không

biết

nên nói thế nào, nếu

như

Phong

Trản

kiên

trì,

cho

dù phải nổi lên

xung

đột

với Tửu Thiên,

hắn cũng phải đem Phong Ngự về.

Chính



cuối

cùng Phong Trản

cũng không

nói gì,

chỉ không quá vui vẻ



nói: “Ta biết

rồi.”

Phong Trản

cả

ngày đều

rầu

rĩ không vui,

Thiên Trọng Xuyên

cũng không dám

chọc giận y,

ôm y

ngồi

cùng

nhau,

Thiên Trọng Xuyên

cúi đầu

nhìn

thoại bản

thật

mỏng.

Hắn

càng xem,

càng

cảm

thấy

lời Tửu Thiên

nói



thật,

miêu

tả bên

trong,

con

chuột kia

trải qua

lộ

trình “nhiều

lần

trải qua gian

nguy”,

thật sự giống

như Ác quỷ đạo,

còn

trước khi

tiến vào Lam Bì Ni Viên,

tuy

rằng viết không

tỉ

mỉ,

cũng

rất giống với quá

trình giãy giụa

chết đuối.

Là đây sao?

Thiên Trọng Xuyên

lật

thoại bản đến

trang

cuối,

hắn

trầm

mặc suy

nghĩ.

“Ngươi vẫn

còn đọc sao?”

Phong Trản vươn

tay sờ

loạn,

ném

thoại bản xuống đất: “Đừng xem.”

Thiên

Trọng Xuyên không nổi nóng mà

nhéo

nhéo

mông

y, không

nói chuyện, Phong Trản chu môi

lại

gần hôn hắn, hắn nhéo mặt

Phong Trản, kéo y qua một bên.

“Ném đồ lung

tung,

không

thể

hôn ngươi.”

Phong Trản

cười



hì,



lúm đồng

tiền

nho

nhỏ bên

miệng

lại

hiện

ra,

Thiên Trọng Xuyên

nhìn

mềm

lòng,

buông

tay

ra,

kéo y

nằm

trở

lại

ngực

của

mình.

Hắn

mυ"ŧ

hôn

môi Phong Trản,

hôn đến eo Phong Trản

mềm

nhũn,

Phong Trản

trước giờ không

học được bất kỳ kỹ xảo

nào,

lúc gần gũi với Thiên Trọng Xuyên,

chính



toàn

tâm

toàn ý

nhào vào

trong

ngực

hắn,

liếʍ ướt bờ

môi

hắn giống

như

chó

mèo,

mỗi

lần Thiên Trọng Xuyên

hôn y

triền

miên

như vậy,

y

liền

cảm

thấy không

chống đỡ

nổi.

“Ngày mai đưa ngươi về nhà,

được không?”

Thiên Trọng Xuyên ôm chặt y.

“…

Không được,”

Phong Trản cắn môi

hắn,

thở

hổn

hển: “Không muốn đi.”

“Ngoan,

qua mấy ngày lại cho ngươi qua đây,

được không?”

Thiên Trọng Xuyên sờ đầu y luyến

tiếc: “Cũng không

thể ở đây mãi được,

người nhà không nhớ ngươi sao?”

Phong Trản

liền

trầm

mặc,

y

lại

tới

cọ

cọ

rầm

rì,

Thiên Trọng Xuyên sợ

mình

mềm

lòng,

vội bẻ vai y qua

lại để

cho y

ngồi

thẳng: “Không được phép

làm

nũng với

ta,

có bé

trai

nhà

ai



hay

làm

nũng

như vậy không?”

“Bé

trai nhà người đó có

thể

bị ngươi đè nặng khi dễ sao!”

Phong Trản cảm

thấy dường như mình rất có đạo lý: “Ngươi không nói lý.”

Thiên

Trọng Xuyên nhìn mặt y,

vậy mà cảm

thấy

y nói không sai, đành phải chuồn đi, đến phòng bếp nấu

cơm

cho Phong

Trản.

Rượu gạo ủ vừa

lúc



thể uống,

Thiên Trọng Xuyên

ngâm

nó vào

trong giếng

lạnh,

bận

rộn

thật

lâu,

làm

một bàn

thức ăn

ngon

hắn vẫn

luôn

nghĩ,

rốt

cuộc

mình đối với Phong Trản



tính



tốt

hay không?

Bản

thân

hai bàn

tay

trắng,



thể

làm

cũng

chính



theo ý y,

nhìn Phong Trản

cười





cả

ngày,

bộ dạng giống

như

cái gì

cũng không quá quan

tâm,

Thiên Trọng Xuyên

cảm

thấy

mình bạc đãi y.

Hắn

nhất định phải đi Lam Bì Ni Viên

một

chuyến,

trả

lại viên đá kia

thay Phong Trản,

chuyện

này

ai

làm

cũng không

thích

hợp,

hắn

càng

luyến

tiếc Phong Trản,

đã



lại đi

chịu khổ.

Phong Trản không phải



người



tội,

y không

cần phải đi

chuộc

tội.

Nghĩ

tới đây,

Thiên Trọng Xuyên bưng đĩa

thức ăn

cuối

cùng

trở về phòng,

hắn

ngồi xuống gần Phong Trản,

cầm

thìa

múc

canh

cho y.

Hắn và Phong Trản

triền

miên

hai

ngày,

một khi

rảnh

rỗi

liền ôm

lấy

nhau

thân

mật,

đã

nói để

cho Phong Trản

rời đi

trước buổi

tối,

Phong Trản vẫn

cứ

lắc

mông

nằm

trong

ngực

hắn

cọ

cọ,

huyệt sau đút đồ vật

của

hắn,

Phong Trản khó khăn dùng gối

chống,

ngồi xuống

một

chút,

lại

ngồi xuống,

cổ

họng khàn khàn phát

ra

tiếng

rên

rỉ.

“Không được…”

Phong Trản ôm Thiên Trọng Xuyên: “Không còn sức.”

Thiên

Trọng Xuyên đã

bắn

mấy lần, cũng không

vội động,

hắn cứ để

Phong

Trản

bọc

lấy chính

mình

như vậy, nghe y

thở

dốc.

Nghe

một hồi, Thiên

Trọng

Xuyên vuốt ve

thịt

mềm ở

mông

y: “Vậy ngươi

kẹp chặt một chút, thử xem có

thể kẹp cho ta

bắn hay không.”

Phong Trản

a

một

tiếng,

thật sự

thử kẹp

chặt

hắn,

Thiên Trọng Xuyên

nhịn không được bật

cười,

đẩy y xuống giường,

đỡ

hai

chân dài

của y đâm

rút.

Phong Trản ướt đến không xong,

kêu

cũng kêu không

ra,

y

cảm

thấy

mình phải

chết ở dưới

thân Thiên Trọng Xuyên,

chết

trong

tìиɧ ɖu͙©,

chết

trong đâm

rút ôn

nhu

lại



lực

của Thiên Trọng Xuyên…

Qua

hồi

lâu,

Thiên Trọng Xuyên

cắn bả vai y bắn vào,

chân Phong Trản vô

lực

rũ xuống,

trêu đùi đều



mồ

hôi,

y đá

lung

tung vào đùi Thiên Trọng Xuyên,

Thiên Trọng Xuyên bắt

lấy

tay y

hôn

hôn.

Thiên

Trọng Xuyên đưa y về nhà, quay lại

miếu

cầm

viên

đá quý kia, hắn

ngồi

trước cửa

đợi

thật

lâu,

đợi đến khi trời chiều rơi xuống, mới đứng dậy, đóng kỹ

cửa

miếu,

liền

rời

đi.

Hạ du

của sông Ô Mãn,

Thiên Trọng Xuyên

chưa

tới bao giờ.