Chương 20-2

Phong

Trản

cảm

thấy

mình

làm một giấc mộng thật dài, y

quay

về lại trong bóng đêm, trên người rất đau, lúc gió

lạnh

thổi

qua,

lạnh

lẽo

ướŧ áŧ, y

biết

đó là

máu

của mình.

Cũng

không

biết

qua

bao lâu, y

đột

nhiên

nhìn

thấy

Thiên Trọng Xuyên,

Thiên

Trọng Xuyên ngồi dưới một gốc

cây,

ôm một vò

rượu, uống một

mình, lại

ngã

xuống

đất,

không lâu

lắm,

Phong Trản liền nhìn thấy Thiên Trọng Xuyên

khóc.

Y vội vàng chạy

tới lau nước mắt cho Thiên Trọng Xuyên,

chính là Thiên Trọng Xuyên giống như không

biết y,

không để ý đến,

Phong Trản muốn ôm

hắn,

rồi lại ôm không được.

Mặt đất đột

nhiên bắt đầu

lắc



chấn động,

Phong Trản không đứng vững,

y

ngã xuống đất,

chính

là Thiên Trọng Xuyên

mặc kệ y,

Phong Trản

cứ

như vậy

trượt vào

một

cái khe

thật dài,

ngã vào

trong bóng

tối

càng sâu không

thấy đáy.

Y không ngã đau,

mà là rơi vào

trong nước,

Phong Trản

ho khan ngồi dậy,lại phát

hiện máu

trên người đều được nước rửa sạch, y nghi

hoặc đứng lên đi xung quanh,

đột nhiên nhìn thấy có một người ngồi

trong góc.

Người

kia

vậy mà giống y

như đúc, chỉ là

đôi

mắt trắng

bóc,

không

phải

con

ngươi

màu

lục như y.

Phong

Trản

hiện

tại

đối với vấn đề

“rốt

cuộc

có bao nhiêu Tiểu Bảo” đã

không còn

hao

tâm tổn trí lo

lắng

nữa rồi, y

cảm

thấy khả năng trên thế giới này mỗi

một

nơi đều có

người giống như mình. Y

đạp nước đi qua, ngồi xổm

ở trước mặt người đó, đưa tay

sờ sờ mặt

y.

Đối phương

hoảng sợ,

bắt được

tay y: “Ngươi là ai?”

“Ta

là Phong Trản,”

Y

rất

nghiêm

túc: “Ngươi

tên

là gì?”

Đối phương cau mày,

theo

bản năng

trốn một chút.

Phong

Trản

cho

rằng

Tiểu

Bảo cũng không

thích

mình

giống như

người trước, không

nói gì, khoanh

chân

ngồi

trong

nước, y cúi đầu chơi ngón tay

của

mình,

lầm

bầm lầu bầu: “Ta rất

muốn

về nhà, đây là

nơi

nào?”

“…

Ta

cũng không biết,”

Đối phương

nhỏ giọng: “Ta

cũng

muốn về

nhà.”

Phong

Trản

ngẩng đầu

nhìn

đối

phương, không nói gì, đột

nhiên y nghe thấy sau lưng có

người đạp

nước

đi tới, cảnh giác quay đầu nhìn.



một Tì Khưu Ni

mày

ngài

mắt

hạnh,

mặc

truy y*

hai

màu đỏ vàng,

nàng giống

như không phát

hiện Phong Trản,

quay đầu

nói với

người

nào đó: “Khiên Tái,

vì sao

nơi

này



nhiều quỷ đói

như vậy?”

(*淄衣;

sear

ch th

ấy nó

i là

quần

áo mà

u đen

, mà

ở trê

n lại

là h

ai mà

u đỏ

vàng

nên c

ũng k

biết

hình

dung

thế

nào n

ữa.)

Một nam nhân đi

ra từ phía sau

nàng, là

một atula

tướng

mạo

anh tuấn,

cũng

không

biết

nhìn

thấy

gì đó, thờ ơ đáp: “Bởi vì ăn

không

được

gì,

đều tụ chung ở

một chỗ hô

đói.”

Tì Khưu Ni

rũ mắt, dường

như rất không đành lòng,

nàng

lấy một bình Ngọc Tịnh từ

trong ngực ra,

chậm

rãi

đổ nước từ

bên

trong

xuống mặt

đất.

Khiên Tái

hoảng sợ,

vội vàng

nắm

cổ

tay

nàng,

chính



nước đã đổ

ra

ngoài

hơn

nửa,

Tì Khưu Ni

nhẹ

nhàng ài

một

tiếng,

ôn

hòa

nói: “Không

có gì.”

“Như

thế

nào không sao?”

Khiên Tái

nhìn

nàng bằng

một đôi

mắt đỏ: “Ngươi đã —— “

“Ta

nói không sao

chính

là không sao,”

Nàng đổ

nốt số

còn

lại xuống: “Ta đã không

thể siêu độ được

chúng,

nếu

như

chúng



thể

thỉnh

thoảng



chút

thức ăn,

không

thống khổ

như vậy

nữa,

cũng

rất

tốt.”

Nước

trong

bình

tuy

chỉ có một

chút, sau

khi

nàng

đổ xuống đất rồi lại

càng

tụ càng nhiều,

thậm

chí

rót thành

một vũng nhỏ, Khiên

Tái trầm mặc ngồi xổm xuống, lấy rất nhiều tảng đá

bao

nó lại.

“Thật sự quá

lãng phí,”

Khiên Tái

cũng không biết

trong

lòng đau

cái gì: “Chúng

cũng không

chết được…”

Tì Khưu Ni

không nói

gì,

chỉ nắm bình Ngọc Tịnh trong tay, lắc lắc đầu, nhìn Khiên Tái làm

xong, liền xoay người rời đi.

Phong

Trản

ngây

ngốc

nhìn

bọn

họ biến mất trong bóng đêm, ài

một

tiếng, duỗi tay

sờ nước dưới chân,

qua hồi lâu, y

cảm thấy nhàm chán,

lại quay đầu nói với

Phong Trản mắt

trắng đυ.c

kia:

“Vì

sao ngươi

vẫn ngồi ở

đây

nha?”

“…

Bởi vì

ta không đứng dậy được,”

Y mê mang nhìn về phía Phong Trản: “Không còn sức.”

Phong

Trản

bì bõm đi

tới

bên cạnh đối phương,

giang tay

ôm lấy y:

“Ta

ôm ngươi.”

Y

thật sự

bế đối phương lên,

vừa mới

bế,

Phong Trản liền cảm

thấy

trong nước

hiện lên gì đó,

dường như

trước mắt có ánh sáng lấp ló.

Y mê mang chớp chớp mắt.

Thiên

Trọng Xuyên ngồi bên giường,

nỗ lực nhịn xuống sốt ruột trong lòng mình.

Phong

Trản

đã hôn mê

gần

mười

ngày,

hắn

đưa Phong

Trản

về Ác

quỷ

đạo,

chính

là ai cũng không biết cách làm cho

y tỉnh lại, Phong Trản giống

như vẫn luôn rất thống khổ, ở

trong

mộng

cũng

thỉnh thoảng nức nở

hai

tiếng, thở

thật

gấp,

Thiên Trọng Xuyên gấp đến sắp

nổi

điên,

chỉ

có thể ở bên cạnh y

một bước không

rời.

Liền ở

chạng vạng

tối

ngày

thứ

mười,

Phong Trản đột

nhiên

cau

mày

rên

rỉ,

Thiên Trọng Xuyên

còn

tưởng y

tỉnh.

Chính

là ôm Phong Trản vào

ngực đợi

thật

lâu,

Phong Trản

cũng không

mở

mắt,

trên

trán y đều



mồ

hôi

lạnh,



lực

cúi đầu,

lông

mi vẫn

luôn

run

rẩy,

cào

cấu

loạn xạ ở

trên

người Thiên Trọng Xuyên giống

như bệnh

hồ đồ,

Thiên Trọng Xuyên

run

rẩy bẻ

cằm y

lên,

mới

nhìn

rõ y

thở

hổn

hển,

chậm

rãi

mở

mắt.

“Thiên Trọng Xuyên,”

Phong Trản

thở

hổn

hển,

suy yếu

nói: “Ta

rất

nhớ

ngươi.”

Thiên

Trọng Xuyên si

ngốc

nhìn

y, một chữ cũng không nói ra

lời,

nước

mắt gần như là

rơi xuống

ngay

lập tức, hắn thấy Phong Trản đưa tay sờ

mặt mình,

nhỏ giọng

nói:

“Ta mệt quá, ngủ một

hồi... ngươi không

được

đi.”

Thiên

Trọng Xuyên vẫn luôn không buông tay, hắn nhìn Phong Trản suy yếu dựa

vào

ngực

hắn ngủ rồi, thở cũng không dám thở

gấp,

chậm

rãi

ôm chặt bả

vai

gầy yếu của Phong Trản.

Phong

Trản

ngủ

không

được

an ổn, vẫn luôn thở

dốc,

tim

đập cũng rất nhanh,

Thiên

Trọng Xuyên ôm

y, chân tay luống cuống

xoa xoa lưng y,

y mới chậm rãi

bình

tĩnh

lại,

ngoan ngoãn nép vào

trong ngực Thiên Trọng Xuyên.

Phong

Trản

cảm

thấy

mình

ngủ thật lâu, kỳ thật cũng chỉ

có một lát, y

liền

mở mắt ra

rồi.

Hai

người

trầm

mặt đối diện,

Thiên Trọng Xuyên đột

nhiên

hôn

lên,

Phong Trản

rầm



một

tiếng,

lông

mi

run

run

thừa

nhận,

Thiên Trọng Xuyên

hôn

rất gấp,

môi Phong Trản đều bị

hắn

liếʍ

cắn sắp sưng

lên,

y vô

lực đẩy vai Thiên Trọng Xuyên,

Thiên Trọng Xuyên

lại

nắm

lấy

cổ

tay y đè

trên giường,

hôn

loạn xạ ở

cổ y.

Phong

Trản

không nói

ra được một câu, y

hoảng

hốt

làm một giấc mộng thật dài, khi tỉnh mộng, người y

nhìn

thấy

đầu

tiên

chính

là Thiên

Trọng

Xuyên, giống như khi y tỉnh lại ở

trong

ngôi

miếu

cũ nát ở

thật

lâu trước

đây.

Thiên

Trọng Xuyên hoảng hốt bưng lấy mặt

y, không

ngừng

hỏi:

“Là

ngươi

sao?”

Phong Trản nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thiên Trọng Xuyên,

nhìn

hồi lâu,

y mới cười ừ một

tiếng,

đôi mắt màu lục lóe sáng: “Sao lại không phải là

ta chứ?”

Thiên

Trọng Xuyên vừa muốn hôn

y, lại bị

y ngăn cản, Phong Trản sờ lên

khuôn mặt

của

Thiên

Trọng Xuyên, nói khẽ: “Đừng lộn xộn, để

ta nhìn ngươi

một hồi.”

“Lúc

ta bảy

tám

tuổi,

đã

thấy

ngươi

rồi,

ngươi biết không?”

Phong Trản

nhìn

hắn si

ngốc: “Chính

là ở

trên

thanh kiếm

của

ta…”

Hai

người đột

nhiên ôm

nhau

thật

chặt,

Thiên Trọng Xuyên gần

như

là xé

rách quần áo y

ném xuống đất,

lại để y

trần

trụi đối diện

mình,

thở

hổn

hển vội vàng

liếʍ

mυ"ŧ đầu vai y,

Phong Trản ôm

lưng

hắn

triền

miên vuốt ve,

y

cảm

thấy

mình

còn ở

trong

mộng,

y

ngửa đầu



mang

thở dốc

một

hồi,

mới

lại

nhìn khuôn

mặt

của Thiên Trọng Xuyên,

giống

như xem không đủ,

mang

theo

một

loại

cảm xúc

mới

lạ



luống

cuống,

cánh

tay Thiên Trọng Xuyên ôm

chặt eo y,

chậm

rãi

cúi đầu,

dựa vào

trán y: “Ngươi

nhìn gì vậy?”

Phong

Trản

hôn

hôn mặt hắn: “... Nhìn ngươi,

nhìn

xem bộ dạng của

phu

quân

ta như thế

nào.”

Thiên

Trọng Xuyên cắn một cái

thật

mạnh

vào vai y,

Phong Trản đau

hô một tiếng,

Thiên

Trọng Xuyên thật vất vả

mới bình tĩnh lại, hỏi y:

“Ngươi nhớ được bao

nhiêu rồi?”

Kỳ

thật Phong Trản

cũng



chút

loạn,

y

còn

nhớ



tất

cả

mọi

chuyện sau khi

mình sống

lại,

từng

ly

từng

tý đều không quên,

chính



lại

cảm

thấy dường

như đã qua

mấy đời,

giống

như

luôn

ngừng

lại ở

một khắc y

cả

người đều



máu

chết ở

trong

ngực Thiên Trọng Xuyên,

y

cũng không biết giải

thích

thế

nào,

đành phải

nhỏ giọng

nói: “Ta

nhớ được

ngươi dùng dây xích

ta.”

Thiên

Trọng Xuyên chợt đẩy y xuống

giường, ôm

y một bên

hôn,

một

bên đưa tay xoa

bóp

huyệt

nhỏ

giữa

hai đùi y,

bóp

đến Phong

Trản

không

chịu

nổi

mà dùng chân cọ

hắn,

hắn

mới trở mình, để một

chân

của

Phong

Trản

gác

lên cánh tay mình, chậm rãi nâng eo

đưa

mình

vào.

Phong

Trản

mê mang nhìn hắn, cắn môi nhịn đau, y vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú

cùng

đôi

mắt màu đỏ

của

Thiên

Trọng Xuyên giống như không nhìn đủ, thẳng đến khi Thiên Trọng Xuyên

đâm mở huyệt nhỏ của

y, y

mới

chậm

rãi chống

tay ngồi dậy, được Thiên

Trọng

Xuyên ôm

nhìn

nơi kết hợp của

hai

người.

Một cây thô dài

phồng gân

xanh

rút

ra đưa vào

ở giữa mông y,

Phong Trản thoáng cái đỏ

mặt,

Thiên Trọng Xuyên thở hổn hển: “Trước kia không nhìn thấy,

lúc này phải nhìn cho kỹ,

cái

gì cũng sẽ

để cho ngươi xem.”

Cả người Phong

Trản

bao phủ một tầng hồng nhạt, y

rũ chân bị

Thiên Trọng Xuyên hung hăng đưa đẩy, vừa đau

vừa

ngứa,

Thiên Trọng Xuyên lăn lộn y giống

như điên rồi, Phong

Trản

không

nhịn

được

mở miệng

xin tha, Thiên

Trọng

Xuyên rồi

lại

nâng

cao eo đưa

sâu

hơn một chút, đột nhiên vươn tay cầm vòng cổ

kia,

mặc kệ Phong Trản giãy giụa, lại đeo lên

cổ y.

Hắn vừa động,

khóa sắt

liền kêu

leng keng,

Thiên Trọng Xuyên quấn

mấy vòng

trong

tay,

kéo

mạnh

một

cái,

kéo Phong Trản vào

trong

ngực

mình.

“Tiểu Bảo,”

Tay Thiên Trọng Xuyên

nắm

thật

chặt bả vai Phong Trản: “Gọi

ta,

được không?”

Phong

Trản

bị hắn chơi đùa đến

sắp

điên

rồi,

đứt quãng

hỏi:

“Gọi... gọi ngươi là

gì?”

Thịt

mông

của y

đã bị Thiên Trọng Xuyên

đυ.ng

đến đỏ bừng, tiếng bành bạch khiến

Phong

Trản

mặt

đỏ tai hồng, vùi vào

trong ngực Thiên Trọng Xuyên

giống

như

một con đà

điểu, Thiên Trọng Xuyên

ôm y,

rốt

cuộc

ngừng

động

tác

của mình,

thở hổn hển nói: “Tùy tiện gọi

gì cũng được.”

Phong

Trản

cũng

thở

gấp,

y ngửa đầu

nhìn

khuôn mặt

của

Thiên Trọng Xuyên, cũng không

biết

nghĩ

thế nào, gọi nhỏ một

tiếng: “Cha…”

Thiên

Trọng Xuyên nhịn không được cười ra tiếng, hắn đè

nặng

Phong Trản ngã

xuống giường,

cắn vành tai y,

lại

hôn môi y,

hổn

hển nói: “Ngươi

có xấu hổ

hay

không a?”

Phong

Trản

cũng

không biết vì

sao mình sẽ gọi

như

vậy,

y ôm

bờ lưng cơ

bắp

rắn chắc của Thiên Trọng

Xuyên: “Ngươi mới không xấu hổ.”

Hai

người ôm

nhau

lăn

lộn

cả buổi,

Thiên Trọng Xuyên

mới bắn ở

trên bụng Phong Trản,

hắn vươn

tay

cầm áo

mình

lau sạch

cho Phong Trản,

kéo Phong Trản

triền

miên

hôn

môi,

hôn

thẳng đến Phong Trản

thở

hồng

hộc đẩy

hắn

ra,

bờ

môi

của

hai

người

tách

ra,

Thiên Trọng Xuyên



một bụng

lời

muốn

nói,

nhưng

lại không biết phải

nói

thế

nào.

Hắn vẫn

luôn

rối

rắm vấn đề kia,

vấn đề vẫn

muốn

hỏi

mà không





hội

hỏi,

lúc

này

lại

hỏi không

ra

miệng,

hắn biết Phong Trản sẽ không

hận

hắn,

nếu

như

hận

hắn,

năm đó

cũng sẽ không đến

chết đều phải

che

chở

hắn,

hắn

chỉ



cảm

thấy băn khoăn,

bản

thân y

hận

chính

mình.

“Cha,”

Phong Trản

hôn

mặt

hắn: “Ngươi

nghĩ gì vậy?”

Thiên

Trọng Xuyên mặc kệ

y vui

đùa,

duỗi tay

nhéo

nhéo

mông

y: “Nghĩ ngươi.”

Phong Trản ồ một

tiếng,

còn chưa kịp nói gì,

đã

bị Thiên Trọng Xuyên ôm chặt,

hắn giống như cực kỳ mệt mỏi,

một chữ cũng nói không nên lời,

cách một

hồi liền phải xem Phong Trản có còn

thức

hay không.

“Có đau không?”

Thiên Trọng Xuyên

nhéo

nhéo vành

tai y

thấp giọng

hỏi.

“…

Đau,”

Phong Trản nói: “Ngươi làm chết

ta rồi.”

Thiên

Trọng Xuyên nắm lấy

dương v*t

mềm

rũ giữa hai chân y sờ soạng một hồi, trầm mặc

đắp

chăn

cho y, hôn

hôn

mặt y.

Phong

Trản

thật

sự là buồn ngủ, lại

mệt,

cho

dù đau không dám động, vẫn là

không

lâu

lắm liền ngủ rồi, Thiên Trọng

Xuyên

nhưng vẫn

không ngủ, hắn

duỗi

tay

vuốt

ve khuôn mặt Phong Trản,

chậm

rãi vén tóc y qua một bên.

Phong

Trản

ngủ

một giấc này thật lâu, thẳng đến trưa hôm sau

mới

tỉnh

dậy,

y ôm

chăn

cọ cọ, Thiên Trọng Xuyên

duỗi

tay sờ sờ

bờ mông trần trụi của y:

“Tỉnh

ngủ

chưa?”

Phong

Trản

ngủ

đến cổ họng khô

khốc, ừ một tiếng,

mắt còn chưa mở

ra,

Thiên

Trọng Xuyên cũng không rời giường,

đắp

kín chăn cho y,

dùng

chân

đè nặng eo y:

“Có muốn uống nước không?”

“Không

muốn,”

Phong Trản vùi đầu vào

ngực

hắn,

rầu



nói: “Không uống

nước.”

“Vậy

ngươi

muốn gì?”

Thiên Trọng Xuyên vuốt

tóc y: “Tiểu Bảo,

lại gọi

cha

một

chút.”

“…”

Phong Trản đưa

tay

nhéo

mặt

hắn,

không

nói gì,

Thiên Trọng Xuyên

cầm vai y ôm y vào

trong

ngực,

qua

hồi

lâu,

Thiên Trọng Xuyên ôm đến

mỹ

mãn,

mới vỗ vỗ

lưng y: “Dậy,

đi ăn

cơm.”

Hai

người

ngồi sát

nhau,

Thiên Trọng Xuyên

còn

muốn đút

cho y,

Phong Trản

lại

tự

mình

cầm ăn,

Thiên Trọng Xuyên

trong

nháy

mắt

còn



chút

chưa

thích ứng,

hắn ôm Phong Trản vào

ngực,

ghé vào

tai y

nói: “Tiểu Bảo

trưởng

thành,

sẽ

tự

mình ăn

cơm.”

Phong

Trản

không yên

lòng

ừ một tiếng, còn đang miệt mài ăn,

y liếʍ liếʍ vụn đường trên ngón tay, nhỏ giọng nói: “Ta muốn về

nhà.”

Y chỉ

là thuận

miệng

nói,

qua

rất lâu cũng không nghe thấy Thiên

Trọng

Xuyên trả

lời,

ngậm

bánh

ngọt

quay

đầu

nhìn,

phát

hiện

Thiên Trọng Xuyên nhìn chằm chằm y

với

sắc mặt khó coi.

“Làm sao vậy?”

Phong Trản

ngây

ngẩn

cả

người.

“…

Không có gì,”

Thiên Trọng Xuyên miễn cưỡng nở nụ cười: “Thân

thể ngươi còn chưa khôi phục,

nghỉ ngơi vài ngày nữa rồi đi.”

Phong Trản ồ một

tiếng,

Thiên Trọng Xuyên lại đột nhiên để y qua một

bên,

đứng dậy đi rồi

Mãi đến giữa

trưa,

Thiên Trọng Xuyên

cũng không phản ứng Phong Trản,

Phong Trản

chủ động

nói

chuyện với Thiên Trọng Xuyên,

Thiên Trọng Xuyên

chỉ



hỏi

một đáp

một,

Phong Trản không biết

hắn

làm sao,

tiến

tới ôm

hắn,

Thiên Trọng Xuyên

lại đẩy Phong Trản

ra.

“…

Ngươi giận gì

nha,”

Phong Trản

nằm

trên đùi

hắn: “Làm sao vậy?”

“Muốn về

nhà

liền về đi,”

Thiên Trọng Xuyên không

nhìn y: “Trở về đi.”

Đầu gối Phong Trản còn có

chút

đau,

chống tay

ngồi

xuống đất, ôm

chân

Thiên

Trọng Xuyên cọ

cọ:

“Ta đây không về.”

Thiên

Trọng Xuyên đứng dậy, cúi đầu

nhìn

y, Phong

Trản

cũng

ngửa

đầu đối mặt với

hắn,

trong mắt

tràn

đầy

bịn rịn lưu luyến, Thiên

Trọng

Xuyên đột

nhiên giống như thua trận, hắn suy

sụp

tinh

thần

ngồi

xuống

lại:

“Ngươi còn về

không?”

Lúc

trước

hắn

từng

nói với Tửu Thiên,

nếu

như Phong Trản về sau

nghĩ

tới,

muốn về

nhà,

đương

nhiên

mình sẽ dẫn y

trở về,

chính



chuyện đi đến

trình độ

này,

người

nhà Phong Trản đều

hận

chết

mình,

bọn

họ

cũng phải

cảm

nhận

tâm

tình

mất



tìm

lại được,

như

thế

nào

còn sẽ

cho

mình

cùng Phong Trản ở bên

nhau?

“Vì sao không

trở

lại

a?”

Phong Trản vẫn

còn

nhìn

hắn: “Ngươi

nghĩ gì vậy.”

Thiên

Trọng Xuyên trầm mặc một

hồi,

mới

nói chuyện

lúc

trước

cho

y nghe, Phong Trản hiển nhiên

không

nghĩ

tới

tầng

này,

y sửng sốt

một

chút,

mới

xua tay loạn xạ: “Ta

đây

liền

chờ một chút, ngẫm lại xử

lý thế nào.”

Thiên

Trọng Xuyên thở phào nhẹ

nhõm, hắn

để Phong

Trản

ngồi

vào trong

lòng

mình,

duỗi

tay

vào trong

áo y

chậm

rãi sờ soạng: “Ta thật sự

không muốn tách khỏi ngươi nữa.”

Phong

Trản

ài một tiếng,

nắm lấy tay hắn

chơi

chơi

giống như

đứa

nhỏ,

chu môi hôn mặt

hắn:

“Vậy

thì

không

tách

ra.”

Thiên

Trọng Xuyên đóng cửa, kéo Phong Trản nằm lên

giường, trầm mặc ôm

y, qua hồi lâu, Thiên Trọng Xuyên

mới thấp giọng

nói:

“Hôn

ta.”

Phong

Trản

lại

gần hôn hắn, lại nhìn khuôn mặt hắn: “Ta

vẫn

luôn

nghĩ,

rốt

cuộc

bộ dạng của ngươi thế nào, thì

ra ta từ

nhỏ đã thấy ngươi rồi, sớm biết như

vậy

cũng

sẽ không ở

trong lòng đoán mò,

chỉ

nhìn

ngươi

một

hồi như vậy, ta

liền

không thấy được.”

Thiên

Trọng Xuyên cảm thấy lòng đau

ê ẩm, ôm

chặt

Phong

Trản: “Khi còn

bé nhìn thấy ở

đâu?”

“Ta

nhìn

chằm

chằm vào viên đá quý

trên

thân kiếm,”

Phong Trản

nói: “Ở

nơi đó

nhìn

thấy đôi

mắt

của

ta,

lại ở

trong đôi

mắt

của

ta

nhìn

thấy

ngươi.”

“Ồ,

vậy sao?”

Thiên Trọng Xuyên vuốt ve vai y: “Cảm giác khi đó

thế

nào?”

“Ta

cảm

thấy dung

mạo

ngươi vẫn

là khá đẹp

mắt…”

Phong Trản

nói

ra

lời

thật,

nói với Thiên Trọng Xuyên: “Thấy sừng

của

ngươi.”

Lúc

này Thiên Trọng Xuyên

lại không bằng

lòng

lắm,

hắn vẫn không

muốn

lộ

ra ác

tướng ở

trước

mặt Phong Trản,

chính

là Phong Trản vẫn

luôn

cầu

hắn,



hắn không

có biện pháp,

hắn

che

lại đôi

mắt Phong Trản,

hóa

ra

hình dạng ác quỷ.

Phong

Trản

sờ soạng

sừng

hắn,

đột nhiên

cầm cổ tay

hắn

kéo ra, Thiên Trọng

Xuyên

bất

ngờ không

kịp chuẩn

bị mà

bị y

nhìn

thấy

tướng mạo, có

chút

không

dám

nhìn

thẳng

y, chính

là Phong Trản nhìn một hồi, cười híp mắt

nói:

“Không có

gì khác biệt a.”

Y duỗi tay

cầm

lấy móng vuốt lạnh lẽo của Thiên Trọng Xuyên,

đan

mười

ngón

vào,

Thiên

Trọng Xuyên cứng ngắc một hồi, mới

cầm

lấy y.

Bời vì Phong Trản không thích

nơi này, Thiên

Trọng

Xuyên chờ

chân

Phong Trản rốt

rồi,

liền

mang

y vào ở lại trong miếu.

Tuyết

trong miếu là

do Thiên Trọng

Xuyên

quét, tất

cả mọi việc vụn vặt, đều

là hắn làm, mỗi ngày Phong Trản chỉ ăn

tất cả các

món

ăn vặt hắn

cho

ngồi

trong

sân

chơi

tuyết, hoặc là

được

hắn dẫn ra

sau

núi đi dạo, bắt

một

con thỏ trốn trong tuyết

ra chơi, ở

chưa

được

mấy

ngày,

Phong Trản đã

mập lên một chút.

Dường

như Phong Trản

rất

thích

nói với Thiên Trọng Xuyên

những

chuyện khi y

còn

chưa khôi phục

trí

nhớ,

ví dụ

như

câu “cha”

kia,

còn

có Phong Trản đần độn u



mà gọi “phu quân”

thật

nhiều

năm kia,

chính

là Thiên Trọng Xuyên sợ

nhất,

vẫn

là khi Phong Trản

nhắc

tới

atula kia.

“Rốt

cuộc vì sao y

lại biến

thành bộ dạng

của

ta

a?”

Phong Trản

nắm

cổ

tay

hắn: “Nhất định



ngươi

làm,

có phải

ngươi

còn

từng

hôn y?”

Thiên

Trọng Xuyên vội vàng lắc

đầu

phủ nhận,

Phong

Trản

hừ một tiếng:

“Vậy

ngươi

có từng ôm y không?”

Thiên

Trọng Xuyên chỉ vừa

chần

chờ,

Phong Trản liền nhạy bén

phát

hiện, y nổi nóng nửa ngày, Thiên Trọng

Xuyên

dỗ thế nào cũng dỗ

không

được.

“Không phải



ta đây quá

nhớ

ngươi sao?”

Thiên Trọng Xuyên khom

lưng

cúi đầu: “Đừng giận,

ngoan,

ta đi bắt

thỏ

cho

ngươi ăn được không?

“Ta không ăn

thỏ!”

Phong Trản

thở phì phò: “Lỡ

như

ngươi

thích y

thì sao?

Lỡ

như

ta không sống

lại

thì sao?”

Thiên

Trọng Xuyên thiếu chút nữa quỳ xuống cho y,

Phong

Trản

nhưng vẫn

đang

tức

giận,

không biết nghĩ tới

cái

gì, vậy mà

nước

mắt

lưng

tròng

nhìn

Thiên Trọng Xuyên:

“Nếu

như ngươi

không

thích ta

nữa thì làm sao

bây

giờ?”

“…”

Thiên Trọng Xuyên đau đầu,

ôm Phong Trản vỗ vỗ

lưng y: “”Ngươi đừng khóc!”

Phong

Trản

còn

muốn

nói gì đó,

lại

đột nhiên

bị Thiên Trọng

Xuyên

bịt

miệng, Thiên Trọng Xuyên

giống

như

nghĩ

tới gì đó:

“Ngươi khóc nữa ta

liền

dẫn ngươi

về, xích ngươi

lại không

cho ngươi

đi, nghe không?”

Phong

Trản

ủy khuất

gật đầu, Thiên

Trọng

Xuyên vừa

lấy

tay ra, Phong Trản liền nói: “Nếu như ngươi không

thích

ta nữa thì làm

sao

bây giờ!”

Lúc Thiên Trọng Xuyên

rốt

cuộc dỗ được y,

đã



hết

một

ngày,

bên

ngoài

tuyết

rơi

trắng xóa,

trong phòng

lại

rất ấm áp,

bếp

lò ở

mép giường kêu



tách,

Phong Trản

cuộn

trong

chăn,

cảm

thấy Thiên Trọng Xuyên vẫn

luôn bóp bóp

mông

mình.

“Ngươi

làm gì vậy?”

Phong Trản

trốn

một

chút: “Đừng bóp

ta.”

“Bóp

thịt

của

ngươi,”

Thiên Trọng Xuyên ôm

chặt y

hơn

một

chút,

hôn

hôn

mặt y: “Ăn

mập,

trên

mông đều



thịt.”

Phong

Trản

hừ một tiếng,

nâng

mặt nhìn y: “Ngươi cứ đút

ta ăn này

ăn đó…”

“Ta đút

ngươi ăn gì đó

cũng

là sai sao?

Vậy

ngày

mai

ngươi không được ăn

cơm,

chịu đói đi.”

Phong

Trản

bĩu

môi,

cọ loạn trong ngực hắn, Thiên

Trọng

Xuyên xoay y qua bên kia, kéo

y lại, chậm rãi nâng eo

đâm mình vào.

“Đau không?”

Thiên Trọng Xuyên dùng

ngón

tay bóp đầu v* y,

hôn

hôn bả vai

trần

trụi

của y: “Dịch

tới đây

một

chút.”

Phong

Trản

hơi

hé miệng,

y có

chút

mê mang mà

nhìn

Thiên Trọng Xuyên ngồi dậy, tách hai chân mình ra

chậm

rãi

đâm vào, đưa tay sờ

nơi kết hợp của

hai

người, mới

hậu

tri hậu giác gọi một

tiếng, cau mày

nhìn

Thiên Trọng Xuyên.

“Làm sao vậy,”

Thiên Trọng Xuyên đè

nặng y đâm

một

cái: “Không

thoải

mái?”

Phong

Trản

không cảm

thấy

không thoải mái, chỉ một

lúc

như vậy, phía sau y

đã ướt dầm

dề,

nước

đều sắp chảy tới mông, chỉ là

cảm thấy có chút hoảng hốt, y

cúi đầu nhìn, trên bắp đùi mình đều

là dấu hôn, là

Thiên Trọng Xuyên làm ra

lúc

vùi đầu ở

giữa

hai chân mình vào buổi sáng, trước

ngực

cũng

sưng,

y hậu tri

hậu

giác

mà đẩy Thiên Trọng Xuyên

ra, lại bị

hắn

nắm cổ tay

đè xuống

giường, Thiên Trọng

Xuyên

nâng

eo hung hăng đưa đẩy, Phong Trản nghe rõ tiếng nước khiến người

ta đỏ

mặt

tai hồng,

y nhìn khuôn mặt anh

tuấn

của

Thiên

Trọng Xuyên, đột nhiên ngửa đầu dùng sức cọ

vài cái ở

trên

gối đầu, miệng

mở rộng không ngừng

thở gấp, bắn đầy bụng Thiên Trọng Xuyên.

Thiên

Trọng Xuyên không nghĩ tới Phong Trản chỉ một hồi

như

vậy liền kết thúc rồi, hắn bị

Phong

Trản

kẹp

đến thở dốc, nâng eo

hung

hăng

đâm

rút,

nhưng

khi

thấy

Phong

Trản

không thoải mái lắc

mông

trốn, hắn

lại

không

động

nữa,

thở

hổn hển chôn mình ở

trong

thân

thể

Phong

Trản, chậm rãi

nằm

xuống

người y.

“Ngươi đè

nặng

ta…”

Phong Trản đẩy

hắn: “Ngươi

tránh

ra.”

Thiên

Trọng Xuyên làm như

không nghe thấy, vẫn đè

nặng

y, thẳng đến khi Phong Trản hé

miệng cắn

vai

hắn,

hắn mới chậm rãi ôm

Phong

Trản

trở

mình,

để Phong

Trản

cưỡi

trên

người

mình.

“Thứ gì đây?”

Thiên Trọng Xuyên sờ sờ

mông y: “Đều

chảy

tới đùi

ta.’

Phong

Trản

thoáng cái mặt

đỏ bừng,

lắc mông muốn rời đi, chính là

Thiên Trọng Xuyên giữ chặt eo

y động động, Phong

Trản

liền

mềm nhũn cúi đầu kêu

ra tiếng.

Chờ đến khi Thiên Trọng Xuyên

rốt cuộc bắn ra, Phong Trản đã

mệt

đến không

muốn

động,

y ôm

cổ Thiên

Trọng

Xuyên, cảm thấy hắn

bắn

vào trong

thân

thể một đợt lại

một

đợt,

kìm lòng không

đặng

dùng

hai chân dài kẹp chặt eo

hắn.

Thiên

Trọng Xuyên muốn đủ

rồi,

mỹ mãn ôm

y, nhìn y

hé mở đôi

con

ngươi

màu

lục mê mang thở

gấp,

cúi

đầu hôn hôn miệng y.

Hai

người ở

trong

miếu quấn

lấy

nhau

hơn

một

tháng,

Phong Trản

cảm

thấy

mình vừa

nhìn

thấy Thiên Trọng Xuyên

liền

muốn

run

chân,

y

rốt

cuộc do do dự dự

nói với Thiên Trọng Xuyên,

mình

muốn về

nhà

nhìn

một

chút.

Lúc

này Thiên Trọng Xuyên

thật

ra không

có bao

nhiêu

mất

hứng,

khả

năng

là vì

hắn vừa

mới đè Phong Trản

cọ

cả buổi sáng,

lửa giận

trong

lòng đã

tan

một

chút,

hắn ôm Phong Trản

nói: “Nếu ba

ngày sau

ngươi

còn

chưa

trở về,

ta

liền đi

cướp

ngươi về,

không

nói giỡn,

nghe không?”

“Cùng

nhau về không được sao?”

Phong Trản sờ sờ

mái

tóc

ngắn

của

hắn: “Ngươi



thể

cọ

cơm ở

nhà

ta,

buổi

tối

hai

chúng

ta

lén

ngủ

trong

một ổ

chăn.”

Thiên

Trọng Xuyên nhìn y,

đột

nhiên

không nói

ra được gì, hắn ôm

Phong

Trản

thân

mật

giống

như

ôm một con

mèo

con chó nhỏ, lại hôn

hôn

mặt y, thành kính giống như bái lạy

thần

phật, hắn

không muốn buông tay dù

chỉ một khắc.

Hai

người

thu

thập đơn giản,

liền

lên đường,

bởi vì

chút



tâm,

Thiên Trọng Xuyên đi vòng đường xa,

đi

ngang qua Mộ Lý Sơn,

hắn

nhớ

mang

máng

nơi

nhặt được Phong Trản

lúc

trước,

ôm

lấy eo y

từ phía sau,

lại dẫn y đi xem

cây bách đã

hoàn

toàn

trưởng

thành: “Chính



nhặt được

ngươi ở

chỗ

này.”

Phong Trản ồ một

tiếng,

lơ đãng nhìn loạn

bốn phía,

Thiên Trọng Xuyên gác cằm ở vai y,

hôn

hôn mặt y,

thầm nghĩ,

vậy mà đã qua lâu như vậy rồi,

tuy rằng

hai mươi mấy năm này cũng không

tính là gì đối với một con rồng,

hoặc là một con ác quỷ.

Chính là —— Thiên Trọng Xuyên

hoảng

hốt mà nghĩ,

dù chỉ là một khắc,

chỉ có một khắc chính mình được Phong Trản yêu chân

thành

tha

thiết,

được y cứu rỗi,

được y nhớ

thương…

như vậy lại

hoang vu dài đằng đẵng nữa

hắn cũng có

thể đợi,

đợi đến khi

hắn rốt cuộc có

thể

thản nhiên đưa sừng cùng móng vuốt sắc nhọn của mình ra cho y xem,

được y cười

híp mắt

hôn vài cái.

Đó là

tình

yêu

dù có

càng

nhiều trả

giá

cùng

chờ đợi vẫn có

thể được trấn an, cũng là

minh

chứng khiến hắn cảm

thấy

mình

còn

thật

sự tồn tại.

Hắn biết ơn

tất

cả

những sự

lựa

chọn

của

mình,

cho dù sẽ

tiếc

nuối,

nhưng

tất

cả

nhân quả đều

chỉ dẫn

hắn,

chỉ dẫn

hắn đến được

tình yêu

của Phong Trản.

Đó là

từ bi Thần Phật trên trời cũng không thể cho.

Hắn

nắm bàn

tay

lành

lạnh

của Phong Trản đi

ra khỏi

chỗ

này,

đạp

lên

tuyết

trắng

mềm

mại đi

thẳng,

đi về phía xuân về

hoa

nở,

vạn vật sinh

trưởng,

đi về phía

con đường

hắn đã

từng

cho

rằng xa xa không

thể với

tới*.

(*Nguyên văn 遥不可及 diêu bất khả

cập: xa không

thể

chạm.)