Phong Trản phát
hiện
một
chuyện,
dường
như Thiên Trọng Xuyên đã
che giấu y
thật
lâu.
Dường
như
Thiên
Trọng Xuyên không còn ôn
hòa
giống
như
lúc trước,
Phong Trản cho
là hắn chỉ đơn
thuần là
vì mình rời đi
lâu như vậy, quanh năm suốt tháng chờ đợi nên
tính
tình
trở
nên kém, chính
là Phong Trản chậm rãi phát hiện, lại không phải như vậy.
Mỗi
lần Thiên Trọng Xuyên
mất
hứng bởi vì
chút
chuyện
nhỏ,
hoặc
là
trầm
mặc không
nói
lời
nào,
Phong Trản
liền phát
hiện đôi
mắt
của
hắn đặc biệt đỏ,
thậm
chí gần biến
thành
màu đen.
Có
một
lần Phong Trản
nhắc đến việc
này với
hắn,
Thiên Trọng Xuyên dường
như
rất kiêng kỵ,
có
chút kinh
hoảng dời
chủ đề,
không để
cho Phong Trản
nói
tiếp.
Phong Trản
có
một ít suy đoán
mơ
hồ,
cũng không dám
chứng
minh
là đúng,
y
thử
trấn
an Thiên Trọng Xuyên,
ví dụ
như ôm
hắn
một
cái,
nắm
tay
hắn
cùng
hắn
tùy ý
tâm sự,
mỗi
lần đến
lúc
này,
Thiên Trọng Xuyên
liền sẽ
trở
nên đặc biệt dịu
ngoan.
Hai người
đã từ
nhà
của Phong
Trản
trở về Ác
quỷ đạo, bởi vì
chuyện vẫn luôn lo
lắng
đã được giải quyết,
tâm tình của Thiên Trọng
Xuyên
không tệ,
Phong Trản cũng yên
lòng, hai
người qua
một
đoạn
thời
gian
bình
an vô
sự.
Ác quỷ đạo
là
nhìn không
thấy
mặt
trăng
mặt
trời,
chính
là vào
mười
lăm
hôm
nay Phong Trản vẫn
luôn
mơ
hồ
cảm
thấy,
mình
thấy được
trăng,
mãi
cho đến đêm khuya,
y
rời giường đi uống
nước,
vẫn
là không
nhịn được
nhìn
thoáng
ra
ngoài
cửa.
Y cảm
thấy
có thể là
mình
hoa
mắt.
“Thiên Trọng Xuyên,”
Phong Trản
trở
lại,
ngồi bên giường: “Có phải bên
ngoài
có
trăng không?
Ngươi
có
muốn xem
thử không.”
Dường
như
Thiên
Trọng Xuyên ngủ rất
ngon, đưa
lưng
về phía Phong
Trản,
vẫn
không
nhúc
nhích, đột nhiên Phong Trản đưa tay nhéo mặt
hắn,
cảm
thấy
rất lạnh,
không
đợi
Phong
Trản
thò
lại gần nhìn xem, y
đột nhiên
bị Thiên Trọng
Xuyên
bóp
cổ ấn
ngã
xuống
giường rồi.
Phong Trản
trơ
mắt
nhìn Thiên Trọng Xuyên
hóa
hình,
đôi
mắt đỏ
ngầu dường
như
muốn
nhỏ
máu,
y
ho khan giãy giụa
một
chút,
Thiên Trọng Xuyên đột
nhiên
cúi đầu.
Dường
như
ngửi
được
mùi vị quen thuộc, công kích của Thiên Trọng
Xuyên
không còn
mạnh
như
vậy nữa, móng vuốt lạnh như băng của hắn
buông lỏng cổ
Phong
Trản, nắm
cổ tay Phong Trản đè xuống, hàm răng sắc nhọn ngậm vào
da thịt mềm mại ở cổ Phong Trản, Phong
Trản
còn tưởng
rằng
hắn muốn cắn mình, chính
là Thiên Trọng
Xuyên
chỉ
không
ngừng liếʍ láp
ở chỗ đó,
cắn
cũng
chỉ là cắn
nhẹ,
Phong Trản thở
phào
một
hơi,
hơi ngửa đầu lên, y
dùng
cằm cọ cọ
cái sừng lành lạnh của Thiên Trọng
Xuyên: “Ngươi làm gì
nha?”
Y cho
rằng
Thiên Trọng Xuyên nghe hiểu,
chính
là lúc Thiên Trọng
Xuyên
lại
ngẩng
đầu
nhìn
y, đôi mắt
vẫn
lạnh
lùng
như vậy, Phong
Trản
sửng
sốt một chút, đã bị
Thiên
Trọng Xuyên nắm vai
trở mình,
đè nặng y
nóng
bỏng
cọ xát, quần áo Phong Trản thật mau đã
bị ném xuống dưới đất.
Y
tin
tưởng Thiên Trọng Xuyên sẽ không làm y
bị
thương,
cũng không phản kháng gì,
chính là
bắp đùi y cọ đến một
thứ đồ vật cứng rắn,
Phong Trản
theo
bản năng duỗi
tay sờ sờ,
lại vội vàng rụt
tay về.
Y mặt đỏ
tai
hồng mà dùng
tay đẩy đẩy vai Thiên Trọng Xuyên,
lại đột nhiên
bị Thiên Trọng Xuyên
bế lên.
Hai người
đều quỳ, Phong
Trản
theo
bản năng kẹp chặt chân, Thiên
Trọng
Xuyên thở
dốc
lợi hại, hắn hung hăng cắn một
cái
ở thịt mềm
sau
cổ Phong Trản,
cắn đến cả
người Phong Trản mềm nhũn, nhất thời không để ý,
đã bị
hắn
nắm đùi hung hăng tách hai chân ra,
kẽ mông cọ cọ
dương
vật
đã hoàn toàn căng cứng của hắn. Phong Trản thở hổn
hển
cúi đầu nhìn, chân Thiên
Trọng
Xuyên chen vào
giữa
hai
chân
mình,
y giãy giụa thế nào
cũng
giãy
không ra,
cánh
tay
Thiên
Trọng Xuyên lại ôm
chặt
y, Phong Trản thậm chí động cũng không động được.
“Thiên Trọng Xuyên,
ngươi…”
Phong Trản
chỉ
nói
mấy
chữ
này,
liền
một
chút âm
thanh
cũng không phát
ra được,
Thiên Trọng Xuyên vậy
mà đột
nhiên đâm vào ở
ngay
tư
thế
này,
Phong Trản đau đến ánh
mắt đều
tan
rã.
Thiên Trọng Xuyên
thở
hổn
hển
hung
hăng
cọ
cọ bên
trong,
y
nhịn không được kêu
một
tiếng,
cảm
thấy
chính
mình đau đến
trước
mắt
nổi đầy
chấm đen,
chính
là Thiên Trọng Xuyên vẫn
còn đâm vào
trong,
mặc dù đã vào
toàn bộ,
hắn
thậm
chí dùng
móng vuốt
lạnh buốt
nắm vòng eo gầy yếu
của Phong Trản dùng sức
hướng về phía
mình.
Phong Trản vô
lực dựa đầu vào vai Thiên Trọng Xuyên,
y
trước giờ
chưa
từng đau
như vậy,
cũng
trước giờ
chưa
từng
cảm
thấy dương v*t
của Thiên Trọng Xuyên
thô
to khiến y khó
có
thể
chịu được
như vậy,
chính
là
tư
thế
này
thật sự quá khó để giãy
thoát,
y
càng động,
Thiên Trọng Xuyên
liền đâm
càng sâu,
hai
người vẫn
luôn
cọ xát đến
tận đầu giường,
Thiên Trọng Xuyên
cầm
tay Phong Trản ấn vào bức
tường
lạnh
lẽo,
Phong Trản bị
hắn
hoàn
toàn giam
cầm ở
trong
ngực,
sau
lưng dán
chặt
l*иg
ngực
hắn,
ngay
cả
nhúc
nhích
ngón
tay
cũng không
làm được.
Sau
một
trận đâm
rút điên
cuồng khiến y
run
chân
của Thiên Trọng Xuyên,
rốt
cuộc Phong Trản
nhịn không được khóc
ra,
chính
là Thiên Trọng Xuyên bẻ
cằm y xoay
mặt y qua,
liếʍ sạch
nước
mắt
của y,
lại
chặn
miệng y
hôn sâu,
Phong Trản
rầm
rì
một
tiếng,
còn
mang
theo
chút
nức
nở,
Thiên Trọng Xuyên bị kích
thích đến
càng
thêm kích động,
động
tác
trên eo
càng
thêm dùng sức,
Phong Trản
cảm
thấy đùi
mình đều đã
tê
rần.
Chính
là Thiên
Trọng
Xuyên hôn
y, y
vẫn
nhịn
không
được
đáp
lại,
đầu lưỡi hai người cuốn lấy nhau, Phong
Trản
dán sát hắn, gian nan cọ
cọ mặt hắn,.
Có lẽ
là động tác này đã
lấy lòng Thiên
Trọng
Xuyên, hắn động cũng không thô bạo
như
vừa rồi, nhưng
tư thế này
thật
sự đâm vào quá
sâu,
Phong Trản chỉ
cảm
thấy
đau,
y hôn
Thiên Trọng Xuyên,
nức nở khẩn cầu: “Ta
không muốn như
vậy...”
Thiên
Trọng Xuyên không để ý,
dường
như
hắn cảm thấy tư
thế
này rất có
cảm
giác
an toàn, bởi vì
có thể hoàn toàn khống chế Phong Trản,
vòng
y ở trong
ngực,
làm
y hoàn toàn thuộc về
mình. Ý thức của hắn vẫn
chưa
tỉnh
táo,
dùng
tư thế này làm
thật
lâu
một cách phóng
túng,
Phong Trản dần
dần
cảm nhận được chút sảng khoái,
lại
không
biết
là đau hay là
thoải
mái,
y không giãy nữa, thậm chí thỉnh thoảng
sẽ chủ động ưỡn cặp
mông
vểnh
cọ cọ bụng dưới của
Thiên Trọng Xuyên,
quay
đầu đòi hôn.
Thiên
Trọng Xuyên bắn vào
trong tiếng rêи ɾỉ
thỏa
mãn của y.
Hai người
thở dốc giống như cực kỳ
mệt mỏi, Phong Trản run rẩy
ngã
xuống
giường, y
muốn
nhấc
chân
đá Thiên
Trọng
Xuyên, lại động một
chút
cũng
cảm
thấy
đau,
cũng
không
quay
đầu
lại,
một lúc sau, Thiên Trọng
Xuyên
mới
đột nhiên
giống
như
bừng
tỉnh
bế y
lên:
“Ngươi làm
sao
vậy?”
“…”
Phong Trản
hữu khí vô lực: “Ta không sao.”
Thiên
Trọng Xuyên vội vàng đốt
đèn,
thấy
rõ hỗn loạn giữa hai chân Phong Trản, hốt hoảng đưa tay sờ,
Phong Trản giống như rốt
cuộc
nhịn
không được nhắm mắt
rống: “Ngươi không
được
động!
Ngươi đợi
ngày
mai
ta ——
”
Y đột nhiên ngừng,
đôi mắt màu lục nhắm
thật chặt,
vừa rồi rống một
tiếng liên lụy đến eo,
cơn đau dịu đi mới mở mắt ra,
chỉ
thấy Thiên Trọng Xuyên vô
thố mà quỳ ở
trước mình,
tiu nghỉu nhìn mình giống như một con chó con mèo
bị vứt
bỏ,
Phong Trản lại cảm
thấy không
tức giận nổi,
y
trợn mắt,
hung
hăng nhéo nhéo mặt Thiên Trọng Xuyên.
“Ngươi đừng giận,”
Thiên Trọng Xuyên
hốt
hoảng giải
thích: “Ta
nên sớm
nói
cho
ngươi biết,
ta sai
rồi,
ta
chính
là sợ
ngươi ghét bỏ
ta…
ngày
mai
ta
liền dọn
ra
ngoài,
chờ
ta
hoàn
toàn khỏi
rồi,
ta
lại dọn về,
được không?”
Phong Trản không phản ứng
hắn,
chờ đến khi
cảm
thấy không
còn đau
như vậy
nữa
rồi,
mới
run
rẩy
chống
tay
ngồi dậy,
trừng
mắt
nói: “Không được,
ngươi không được phép đi đâu
hết.”
Nói xong,
chính y
cũng
hung không
nổi
nữa,
không
lâu
lắm
hai
người
lại ôm
lấy
nhau,
Thiên Trọng Xuyên
rửa sạch
cho y,
Phong Trản
nhíu
mày
nói
nhỏ: “Đau
chết
mất đau
chết
mất…”
Thiên
Trọng Xuyên vội xoa
xoa
mông
y, không dám đáp, Phong Trản dùng đầu gối cọ
cọ giữa hai chân y:
“Ngươi hôn
ta.”
Thiên
Trọng Xuyên không hôn y,
mà là ôm
cả người y
vào
trong
lòng, hắn
ngậm
vành
tai
Phong
Trản
liếʍ
mυ"ŧ,
Phong Trản bị
dời đi lực
chú
ý, cảm thấy không còn đau
như
lúc nãy nữa rồi. Thiên Trọng Xuyên
vẫn luôn ôm y đặt xuống những
nụ hôn ôn
nhu nhỏ vụn, thật mau Phong Trản liền cảm thấy yên
tâm,
hiện
tại
thật
sự là
quá
mệt mỏi, nép vào ngực Thiên Trọng Xuyên
nhỏ giọng
nói:
“Ta phải đi ngủ
đây,
chờ
ngày
mai ta lại
tính
sổ ngươi.”
Thiên
Trọng Xuyên nhẹ nhàng hôn hôn
môi
y, lại ôm
y chặt hơn
một
chút,
thấp
giọng trả
lời:
“Biết rồi, mau
ngủ
đi.”
Hoàn