Chương 4

Nữ yêu xinh đẹp

không kể

xiết

phát

hiện

Thiên

Trọng Xuyên đối với

mình

là ý

chí

sắt đá, nàng có

chút

luống cuống, ngẩng

đầu nhìn hắn, đôi mắt hơi

xếch

đong

đầy

hơi nước,

vừa muốn nói gì, đã

bị Thiên Trọng

Xuyên

cắt

ngang.

“Không cần lãng phí

thời gian.”

Thiên Trọng Xuyên vô cùng lạnh lùng: “Ta không có

hứng

thú với nữ,

huống chi là một yêu quái.”

“…”

Nàng cứng một chút,

không

biết nên nói gì,

Thiên Trọng Xuyên lại móc ra một

bọc giấy nhỏ

từ

trong ngực,

hắn rải

bột phấn

trong gói giấy lên

trên

thi

thể

bên cạnh nữ yêu.

Chỉ

một

chút

như vậy,

đám

rắn kia

liền xao động bất

an

nhào

tới

cắn,

nữ yêu bị

hù ôm

lấy

cánh

tay

trốn vào

trong góc,

Thiên Trọng Xuyên

chậm

rãi gấp bọc giấy

lại.

“Còn không nói sao?”

Hắn nhẹ giọng

hỏi.

Cổ

họng

nữ yêu phát

ra âm

thanh kỳ quái,

nàng

rất sợ

hãi,

Thiên Trọng Xuyên không

nhịn được

lại

lấy gói giấy

ra,

nàng

thét

chói

tai

nói: “Là Ma La,

là gã bảo bọn

ta

tới!”

“Tới

làm gì?”

Thiên Trọng Xuyên

nhìn

nàng,

cái

hố

này

rất sâu,

nữ yêu

cũng

từ dưới

nhìn

lên,

chỉ



thể

nhìn

thấy

một khuôn

mặt âm u

lạnh

lẽo

tối

tăm không

rõ,

nữ yêu không biết

hắn

rốt

cuộc



thần

thánh phương

nào,

bên

cạnh

nàng đầy

tiếng

rắn kêu,

còn



tiếng

răn

nanh

cắn

lên da

thịt,

nàng

nghe đến sắp

hít

thở không

thông,

Thiên Trọng Xuyên vừa

hỏi

ra,

nàng

liền

run

rẩy

trả

lời: “Gã bảo bọn

ta đến bắt Phong Trản đi…”

Thiên

Trọng Xuyên không chút để ý hỏi: “Phong

Trản

sao

lại đắc tội gã?”

“Phong Trản



tế phẩm,”

Tay

của

nàng

cầm

lấy

một

tảng đá,

siết

chặt,

giảm bớt khẩn

trương

của

mình: “Là phải bị

mang đi

hiến

cho Quỷ vương.”

Thiên

Trọng Xuyên trầm mặc một

hồi,

cười

cổ quái:

“Tế phẩm?

Là kiểu tế

phẩm

cởi

hết quần áo ném

lên

giường bẻ

chân

ra, cả đêm

bị Quỷ vương hành hạ đến

chết? Loại tế

phẩm

này khắp nơi đều có,

cũng

đáng

tốn

công

tốn sức tới bắt

y?”

“Không phải cái loại này —— không chỉ là loại này,”

Nữ yêu nói: “Quỷ vương muốn

bắt y lâu rồi,

nghe nói đôi mắt của y có

thể xem đến kiếp sau cùng

thời vận,

có lẽ Quỷ vương là muốn

biết mình…

biết mình về sau sẽ như

thế nào.”

“Y

mù,”

Thiên Trọng Xuyên

nói: “Các

ngươi không biết sao?”

“Đó chính là

tự y làm mù,

khẳng định y có

biện pháp khôi phục,”

Nữ yêu vội vàng giải

thích: “Lúc đó —— “

“Được rồi,

đừng nói nữa,”

Thiên Trọng Xuyên cảm

thấy nhạt nhẽo vô vị,

hắn đứng lên,

móc gói giấy kia

từ

trong ngực ra,

rải

bột phấn

bên

trong xuống,

nữ yêu sợ

tới mức

thét lên,

Thiên Trọng Xuyên giống như không nghe

thấy,

“Các ngươi

thiếu chút nữa gϊếŧ chết chó của

ta,

còn làm

bị

thương long của

ta,

xem như

huề nhau.”

Không

biết

hắn

lấy từ đâu

ra một tảng đá

lớn

chặn

ở trên miệng hố, ngăn lại

tiếng kêu

của

nữ yêu kia

ở bên trong, múc nước rửa tay

sạch

sẽ,

mới trở về

phòng, nhìn chó cùng rồng của

hắn.

Chó

nhỏ ăn

no

rồi,

được ôm vào

ngực vỗ về,

Phong Trản

thất

thần không biết đang

nhìn ở đâu,

nghe

thấy

hắn

trở về

liền đứng

lên đi về phía

hắn,

không

nghĩ

tới đυ.ng phải ghế,

thiếu

chút

nữa

ngã sấp xuống,

Thiên Trọng Xuyên

theo bản

năng đỡ y,

hai

người kề

thật gần,

lúc

này Thiên Trọng Xuyên

mới

nhìn

thấy

rõ,

chỗ đồng

tử

trắng đυ.c

của Phong Trản



một

tơ đỏ

rất

nhỏ.

“Mắt còn đau không?”

Thiên Trọng Xuyên nói: “Tối

hôm qua chảy máu.”

“Không đau.”

Phong Trản mò mẫm ngồi xuống ghế,

chó đen ôm

trong ngực vẫn còn đang kêu.

Thiên

Trọng Xuyên nghĩ đến “tế

phẩm” vừa

rồi,

hắn

cẩn thận quan sát Phong Trản,

không

hề nghi ngờ, đó là

một thiếu

niên

bề ngoài xuất sắc, đôi mắt đặc

biệt

đẹp,

lúc

cười

rộ lên bên

má có một

lúm

đồng

tiền

nho nhỏ, nhưng

mà Phong Trản không

thường cười, y

chỉ là mím

môi.

“Làm sao vậy?”

Phong Trản mờ mịt ngẩng đầu.

Thiên

Trọng Xuyên vươn tay véo

nhẹ

cằm y, lại

để cho y

ngẩng

đầu

lên:

“Tối

hôm qua ngươi nói mớ, biết không?”

Phong

Trản

có chút khẩn trương, Thiên Trọng Xuyên

trầm

mặc một hồi, Phong Trản nhịn không

được

hỏi hắn: “Ta nói gì?”

“Ngươi

nói,”

Thiên Trọng Xuyên

hơi ghé sát vào y: “Thiên Trọng Xuyên,

ôm

con

chó đi.”

“…

Đừng nói

bậy.”

Phong Trản không quá

thoải mái xoay đầu qua,

không

biết sao,

có chút đỏ mặt,

nhưng Thiên Trọng Xuyên không

buông

tay,

ngón cái của

hắn sờ lên môi

thiếu niên,

cười khẽ một

tiếng.

“Ta không

nói bậy,”

Hắn

thấp giọng: “Ta

thấy

ngươi

là bị

chó

chỏ quấn phiền.”

Phong

Trản

mím

môi muốn quay đầu sang chỗ khác, làn da

mềm mại dán ở bàn tay của

Thiên Trọng Xuyên,

y ngửi được mùi

trên

người Thiên Trọng Xuyên,

là mùi tươi mát của

mưa

cùng

cỏ xanh.

Thiên

Trọng Xuyên rốt cuộc buông tay, giống như đùa một

con

chó nhỏ, lại xoa xoa

đầu

y, hắn kéo

Phong Trản đứng lên: “Không phải ngươi

muốn

ăn thịt sao? Đi

ra ngoài

ăn.”

Phong

Trản đi theo hắn ra

ngoài, bởi vì

mắt không

thấy,

y đành phải nắm chặt tay

của

Thiên

Trọng Xuyên.

Trời

chiều

đã lặn một nửa,

Phong

Trản

đi theo hắn thật lâu, đi

thẳng đến

một

chỗ râm mát, Thiên Trọng

Xuyên

lại

để cho y ngồi dưới đất đợi, bản thân quay người đi

rồi.

Phong

Trản

mò mẫm ngồi xuống,

trên

đồng

cỏ còn có

sương

sớm,

y cũng không bận tâm, đưa bàn

tay

dính

sương

sớm

đến dưới mũi mình ngửi ngửi, cảm thấy không khác gì mùi

trên

người Thiên Trọng Xuyên

vừa rồi.

Thiên

Trọng Xuyên dường như đi

không xa,

Phong Trản nghe được tiếng bước chân của hắn, hắn

thở

rất nhẹ, giống

như đứng im chờ

gì đó, qua một

hồi

lâu,

Phong

Trản

nghe

thấy

một

âm thanh vang lên, giống

như có thứ

gì đó nhào vào

bụi

cỏ, cũng không

lâu lắm, Thiên

Trọng

Xuyên liền đi

tới,

lấy một thứ lông xù

xù cọ

qua

mặt y.

“…

Gì vậy?”

Phong Trản khẩn

trương

hỏi.

“Thỏ.”

Thiên Trọng Xuyên

nắm

chặt

hai

cái

tai

màu xám

tro

của

con

thỏ: “Trời

tối,

chỉ



thứ

này,

ngươi

cầm đi,

ta đi

nhặt

cành

cây,

nướng



lên ăn.”

Phong

Trản

ôm con thỏ, a

một tiếng:

“Đừng ăn

được

không?”

Con

thỏ kia không

ngừng giãy giụa,

Phong Trản

theo bản

năng sờ

lên đầu

nó,

Thiên Trọng Xuyên

nhìn

tay

của Phong Trản,

cười

nói: “Không ăn

thỏ

thì ăn gì?

Không phải

ngươi

nói

muốn ăn

thịt sao.”

Phong

Trản

không ăn

thỏ,

là vì

cảm

thấy

lông

của nó mềm

mềm,

thật

đáng

yêu,

nhưng lý

do này đương nhiên không

thể nói ra

miệng, y

tìm cớ: “Ta cảm

thấy

thịt

thỏ

không

thể

ăn a.”

“Ai nói?”

Thiên Trọng Xuyên ngồi xuống

bên cạnh y: “Lúc

ta vừa đến,

thích nhất

bắt

thỏ ăn,

nướng

béo ngậy,

ăn ngon vô cùng.”

Phng

Trản

có chút muốn chảy nước miếng,

nhưng y sờ sờ

con thỏ trong tay, cố ý không

nghĩ

đến mùi thịt nữa, hỏi Thiên Trọng Xuyên

để dời sang chuyện khác:

“Tại

sao ngươi

tới đây?”

Thiên

Trọng Xuyên ngẩng đầu nhìn trời, đã gần

đen

rồi,

một lúc sau hắn

mới

trả lời: “Bởi vì muốn ở một mình.”

Phong

Trản

ồ một tiếng, y

cảm

thấy

có chút lúng túng, nhưng

Thiên

Trọng Xuyên lại nói

tiếp: “Kỳ

thật

cũng

không tính là

một người,

ta vẫn luôn nhặt động vật về

dưỡng, trước kia còn

từng

dưỡng một

con

Giao*, nhưng mà

nó không

hóa hình,

ngươi

là con đầu tiên hóa

hình

a.”

(*蛟

thuồng

luồng.)

“…

Ta cũng không phải con chó ngươi nhặt.”

Phong Trản không

thoải mái nói: “Ngươi nói như vậy

thật kỳ quái.”

“Thật sao?”

Thiên Trọng Xuyên

nắm

tai

thỏ,

nhấc



lên không,

“Được

rồi,

ngươi không phải



con

chó

ta

nhặt,

ngươi



long

ta

nhặt,

rốt

cuộc

có ăn

thịt

thỏ

hay không?”

Đêm đó Phong Trản vẫn

là không ăn

thịt,

Thiên Trọng Xuyên đành phải

hái quả dại

cho y ăn,

hắn

luôn

có kiên

nhẫn đối với

những

thứ

mình

nhặt về,

Giao kia vào

một đêm

mưa không biết phát điên

cái gì đấu đá

lung

tung,

thiếu

chút

nữa

hủy

hơn phân

nửa

miếu,

Thiên Trọng Xuyên

cũng không bắt



thế

nào,

còn

rất kiên

nhẫn

trấn

an

nó,

huống

chi Phong Trản

còn phải đỡ

lo

hơn Giao kia

rất

nhiều.

Hai

người ở bên

ngoài

cho

tới khuya,

Phong Trản

cúi đầu ăn

trái

cây,

gió đêm ôn

nhu

thổi,

bên

tai



tiếng

côn

trùng kêu,



lẽ bầu không khí quá

tốt.



lẽ



trong

lòng

có quá

nhiều

lo âu

thấp

thỏm,

Phong Trản

nhịn không được

mở

miệng

nói: “Lúc ở

nhà,

chưa

từng ăn

loại

trái

cây

này.”

“Trong

nhà ăn gì?”

Thiên Trọng Xuyên

nằm xuống đồng

cỏ,

thuận

miệng

hỏi y.

“…

Ăn nhiều lắm,”

Phong Trản lại có

hơi chảy nước miếng,

y vội vàng cắn

trái cây chua

trong

tay,

nhai một

hồi,

y nhỏ giọng: “Có chút nhớ nhà.”

Thiếu

niên

choai choai yếu thế

như

vậy,

Thiên

Trọng Xuyên không nhìn nổi, hắn chống tay ngồi dậy, ghé sát

vào

Phong

Trản: “Muốn khóc nhè?”

Phong

Trản

hừ một tiếng,

không

nói

tiếp,

y biết Thiên Trọng

Xuyên

là đang trêu mình,

y đột

nhiên sinh ra

lòng

hiếu

kỳ đối với

thân

thế

của Thiên

Trọng

Xuyên, nhưng chính

bản thân y

vẫn

có rất nhiều chuyện

gạt Thiên

Trọng

Xuyên.

Trái

cây đã ăn

một nửa, Phong

Trản

không

ăn tiếp,

nắm trong

tay,

y không nắm chắc có

muốn

nói ra chuyện của mình với Thiên Trọng Xuyên

hay không,

ban

đầu là cảm

thấy

hai

người

chỉ

là hai đóa

lục

bình,

tụ ở

một

chỗ,

rồi sẽ tản

ra,

nhưng

có lẽ bị

nhốt

trong

bóng

đêm

quá lâu, này sẽ

khiến y có một

loại

xúc

động,

y muốn nói gì

đó với Thiên Trọng Xuyên.

“Lúc

ta ở nhà,

người nhà đối với

ta rất

tốt,”

Y mở miệng: “Ta là nhỏ nhất,

còn có

hai ca ca một

tỷ

tỷ.”

“Có phải ngươi vẫn luôn khi dễ

bọn

họ

hay không?”

Thiên Trọng Xuyên giống như rất có kinh nghiệm: “Bọn

họ giận mà không dám nói gì,

nhất định sẽ vụng

trộm dạy dỗ ngươi.”

“Đoán đúng phân nửa,”

Phong Trản nói: “Khi còn



ta quả

thật rất nghịch ngợm,

nhưng

bọn

họ đều rất rộng lượng,

đối với

ta rất

tốt,

không vụng

trộm dạy dỗ

ta.”

“Thật sao?

Nhất định

là không

tìm

ra



hội,”

Thiên Trọng Xuyên vươn

tay

nắm

một

ngọn

cỏ,

tâm

tình

của

hắn không

tệ: “Cứ kéo dài

cho đến khi

ngươi

trưởng

thành

như vậy,

bọn

họ

cũng

ngượng

ngùng dạy dỗ

ngươi.”

Phong

Trản

không nói

gì,

Thiên

Trọng Xuyên nằm dưới đất

nhìn

lên

trời,

không để

ý tới

nét

mặt của y,

qua

hồi lâu, hắn quay đầu nhìn, phát hiện Phong Trản khóc.

Phong

Trản

mím

môi thật chặt,

hô hấp cũng không dám quá

nặng, một

đôi

mắt mờ mịt

chảy

nước

mắt,

trong tay

vẫn

còn nắm chặt nửa quả

kia.

Thiên Trọng Xuyên ngồi dậy, giống

như trấn an con

chó

trắng

vẫn

luôn

không

giành được đồ

ăn ở

trong

miếu,

hắn

nhẹ nhàng

xoa đầu Phong Trản,

Phong

Trản

vội

lấy tay áo

lau

sạch

nước

mắt của mình.

Thiên

Trọng Xuyên cũng không hỏi nhiều,

hắn đột nhiên kéo Phong Trản đứng lên, cõng y

trên

lưng

mình, đi

vào chỗ sâu bên

trong rừng cây.

“Đi đâu vậy?”

Phong Trản ôm chặt cổ

hắn.

“Xuỵt,

đừng

nói

chuyện.”

Thiên Trọng Xuyên

nói

nhỏ

một

câu

như vậy,

cứ

tiếp

tục đi vào

trong,

Phong Trản không

nặng,

Thiên Trọng Xuyên

cõng không

tốn sức

chút

nào,

hắn đi

thật

lâu,

không biết đi

tới

nơi

nào,

Phong Trản

chỉ

cảm

thấy đột

nhiên

lạnh xuống,

Thiên Trọng Xuyên

lại xốc y

lên.

Hai

người đi vào

một sơn động,

Thiên Trọng Xuyên

cõng y vào,

đi

thẳng đến không

còn đường để đi,

Phong Trản không

nhìn

thấy,

không biết

trước

mặt bọn

họ



một

hồ

nước không

thấy đáy,

nếu

như

từ

nơi

này

ném

một

hòn đá xuống,

phải

mất

một

lúc

mới

rơi vào

trong

nước,

lại

chìm xuống,

cũng không biết phải đợi bao

lâu.

Thiên

Trọng Xuyên đột nhiên huýt sáo, tiếng không

lớn,

nhưng

rất

dài,

Phong

Trản

chỉ

nghe

thấy

một chút,

dường

như

có thứ gì

đó bay qua, mang theo luồng gió mát, Thiên Trọng Xuyên

liền

cõng

y như

vậy,

dựa

vào vách động,

lại nhẹ nhàng chụm môi thổi một tiếng.

Một tiếng

chim

hót uyển chuyển

vang

lên,

Thiên Trọng Xuyên hô: “Phong

Trản!”

Phong

Trản

còn

chưa

trả lời hắn, y

chỉ nghe thấy có một

âm thanh

kỳ quái cũng hô

theo

một

tiếng: “Phong Trản!”

Âm

thanh kia

rất uyển

chuyển,

lại

nghe không

ra

nam

nữ.

“Phong Trản,

vì sao

ngươi không ăn

thỏ?”

Thiên Trọng Xuyên

lại



một

tiếng,

mang

theo vui vẻ.

Âm

thanh kia

cũng



theo: “Phong Trản,

vì sao

ngươi không ăn

thỏ?”

“Phong Trản,

vì sao không để ý

tới

ta?”

Thiên Trọng Xuyên vẫn

còn

thổi: “Con

thỏ ăn

ngon

như vậy.”

Hắn cho Phong Trản xuống

khỏi

lưng

mình,

phát

hiện

Phong Trản không tự

chủ

mà nhếch miệng

cười,

thanh âm

uyển

chuyển kia

vẫn

còn học hắn hô:

“Phong Trản, vì cái

gì không

để ý

tới ta? Con thỏ

ăn ngon như vậy.”

“Là

thứ gì?”

Phong Trản nhẹ giọng

hỏi.

“Một con Thính Âm,”

Thiên Trọng Xuyên nói cho y

biết: “Ta cũng là ngẫu nhiên phát

hiện,

nó ở chỗ này đã lâu rồi.”

Phong

Trản biết

Thính Âm,

là một loại chuyên

bắt chước

tiếng

người, không dễ thấy, khi còn

bé y

đã gặp một lần, chỉ

nhớ

rõ toàn thân của nó

trắng

tuyết, đôi mắt

là màu hồng đào.

(*

桃红色)

“Ngươi



muốn

nói gì không”

Thiên Trọng Xuyên

nói

cho y biết: “Ngươi

nói,

nó đều sẽ

nhớ kỹ,

nếu

như sau

này

ngươi

rời đi

còn

có duyên về

tới đây,



thể

thử

tìm đến



hỏi

một

chút,

năm đó

ngươi đã

nói

mấy

thứ gì.”

Phong

Trản

nghĩ

một

lúc,

y đột

nhiên mở

miệng: “Thiên Trọng

Xuyên

—— mật ong ăn

rất ngon,

cảm ơn ngươi ——.”

Thiên

Trọng Xuyên nhặt nhiều động vật về

như

vậy,

vẫn là lần

đầu

tiên

nghe

được

một tiếng

cảm ơn, hắn không tự

chủ

được

bật cười,

nhìn

Thính

Âm giương

cánh

bay

qua,

trong

đôi

mắt hồng đào hiện lên một

điểm

sáng, nó

mở ra

cái

mỏ nhòn nhọn, lấy giọng nói uyển chuyển

nhại

theo:

“Thiên Trọng Xuyên,

mật

ong ăn rất

ngon, cảm

ơn ngươi

——.”