Chương 7

Thiên Trọng Xuyên không

trốn,

hắn có chút

hứng thú mà nhìn Phong Trản,

khuôn mặt nhẵn mịn của đối phương kề

hắn rất gần,

lông mi dài mà rậm có vẻ dụ

hoặc

bởi đôi mắt xinh đẹp của y,

chóp mũi

hơi

hếch,

lại khiến y

thoạt nhìn hơi có

tính trẻ con.

Phong Trản sau khi

hôn xong,

giống như

tìm được món đồ chơi,

y lại cười

hôn một cái,

hôn đến mặt Thiên Trọng Xuyên ngứa,

y dán đôi môi mềm mại ở

trên mặt Thiên Trọng Xuyên.

Thiên Trọng Xuyên thân mật giống như đối đãi với một động vật nhỏ,

hắn xoa xoa đầu Phong Trản,

lại để cho y nằm sấp

trong l*иg ngực mình,

Phong Trản rất nghe lời mà nằm xuống,

thân

thể ấm áp được Thiên Trọng Xuyên ôm.

Một lúc sau Thiên Trọng Xuyên

lại véo nhẹ cằm

y để

cho

y ngửa đầu

lên,

cẩn

thận

quan

sát y, Phong Trản vẫn luôn cười, cười có

chút

ngu

ngốc,

Thiên Trọng Xuyên nhìn nhìn lại sinh ra

một

loại

mềm lòng cùng không

tha,

Phong

Trản

vẫn

luôn

không

lên

tiếng, chỉ

nhìn

hắn

cười

cười,

lại

tránh

ra khỏi ngón tay hắn, chống tay ngồi dậy, cong eo

cọ cọ đầu

ở cổ

hắn.

“Còn chưa ngủ?”

Thiên Trọng Xuyên nhẹ giọng: “Ngày mai phải dậy sớm.”

Phong Trản lắc đầu,

rầu rĩ nói: “Không ngủ.”

Nói xong,

y lại

hôn

một cái ở

trên

cổ Thiên Trọng

Xuyên, Thiên Trọng Xuyên

bị y

hôn ngứa,

lại nâng đầu của y lên, để cho

y nhìn mình.

Hai

người dán

rất gần,



hấp đều quấn

lấy

nhau,

qua

hồi

lâu,

Thiên Trọng Xuyên

chậm

rãi

tiến

tới,

dùng

môi

nhẹ

nhàng đυ.ng đυ.ng vào khóe

miệng y,

giống

như

trấn

an: “Ngủ đi.”

Phong

Trản

bị hắn đυ.ng một cái, liền thành thật một chút, thật thuận theo mà ừ một tiếng,

nằm bên cạnh hắn không động cựa, Thiên Trọng

Xuyên

kéo

y lại, hai

người nằm

đối

mặt với nhau, an tĩnh chỉ

có thể nghe thấy tiếng rầm rì

thỉnh thoảng phát ra từ

đám chó con trong góc.

Thiên Trọng Xuyên không nhịn được ôm y chặt một chút,

sờ lên đầu y,

Phong Trản vốn dĩ có chút

buồn ngủ,

bị

hắn đυ.ng một cái,

lại không muốn ngủ nữa rồi,

dùng ngón

tay mò mẫm sờ lên mặt Thiên Trọng Xuyên.

Thiên Trọng Xuyên không quản y,

mặc cho ngón

tay mềm mại của y vuốt ve mình,

chờ đến khi Phong Trản dừng lại,

Thiên Trọng Xuyên

thở ra một

hơi,

hắn nghiêng nghiêng đầu,

đυ.ng vào

bờ môi của Phong Trản.



cùng

thong

thả,

một

nụ

hôn

rất ôn

hòa,

Thiên Trọng Xuyên

nhẹ

nhàng ôm

lấy y,

cùng y

môi

lưỡi quấn quýt,

Phong Trản

cái gì

cũng không biết,

mặc

cho

hắn

làm,

thỉnh

thoảng sẽ dồn dập

thở dốc

hai

cái,

phát

ra

chút giọng

mũi

nghẹn

ngào.

Thiên Trọng Xuyên lại nếm đến mùi rượu ngọt,

hắn

hôn sâu,

quấn lấy đầu lưỡi

thiếu niên liếʍ mυ"ŧ,

nhẹ nhàng gặm cắn

bờ môi mềm mại của y,

vẫn luôn

hôn đến Phong Trản không

thở nổi,



tránh,

hắn mới ngừng lại.

Môi Phong

Trản

bị hắn liếʍ đến

ướt

dầm dề, cả

người có

chút

mê mang, Thiên

Trọng

Xuyên lại

nâng

cằm

y lên

hôn

một cái: “Lúc này có

thể

ngủ chứ?”

Phong Trản mơ mơ màng màng ừ một

tiếng,

không động cựa gì nữa,

Thiên Trọng Xuyên vòng

tay qua eo y,

lại nhẹ nhàng ịn một nụ

hôn lên

bờ môi y.

Tiếng gió bên

ngoài



chút

lớn,

Đại

thử đã qua,

trời

thu đã

muốn

tới

rồi,

gần

nhất sẽ

thêm gió,

thân

thể



chút gầy yếu

của Phong Trản

cuộn

lại

trong

ngực

hắn,

hắn sợ Phong Trản

cảm

thấy

lạnh,

lại ôm

chặt

một ít.

Đối với

nụ

hôn vừa

rồi,

Thiên Trọng Xuyên

còn

chưa dư vị xong,

ngày

mai Phong Trản

tỉnh

lại,

cái gì

cũng sẽ không

nhớ

rõ,

hắn không

cần phải quá

mức xoắn xuýt.

Hắn

tự

nhận bản

thân

cũng không phải

chính

nhân quân

tử gì,

bị

một

thiếu

niên xinh đẹp dụ dỗ,

hắn không

thể không

làm

ra đáp

lại,

giống

như

những khoảnh khắc

ngắn

ngủi



tốt đẹp đó,

như bông

tuyết

tan đi,

như

hoa quỳnh

nở

rộ,

nếu

cứ khăng khăng đuổi

theo kế

tiếp

cùng kết quả,

là không đổi được gì.

Bả vai

mảnh khảnh

của Phong Trản

run

một

cái,

Thiên Trọng Xuyên sờ sờ

mặt y,

lại

hôn

lên đôi

môi

mềm

mại ẩm ướt

của y.

Rượu gạo cất vô cùng ngon,

thơm mà ngọt,

Thiên Trọng Xuyên

thầm nghĩ,

còn có

thể dựa vào phương pháp này cất

thêm một chút nữa.

Ngày

hôm sau Thiên Trọng

Xuyên

dậy

rất sớm, hắn không đánh thức Phong

Trản

.

Phong

Trản

hiển

nhiên uống quá

say,

ngủ

đến mặt đỏ

bừng, nép

vào

trong

ngực

Thiên Trọng Xuyên,

Thiên

Trọng Xuyên cảm thấy mình đang ôm

một con động vật nhỏ

ấm ấm áp

áp, nghe lời tương tự mèo

chó,

giống như

chỉ

một giây sau Phong Trản sẽ mở

to mắt vươn lưỡi liếʍ tay

mình, hắn

nhẹ

nhàng

xoa

xoa đầu Phong Trản,

nâng

vai y

rút

cánh

tay của mình ra, xuống giường.

Mưa gió hôm qua

đã dừng,

Thiên

Trọng Xuyên dọn sân, nhìn thoáng qua tảng đá

trên

hố rắn, hắn nghĩ một chút, đi

qua

dời tảng đá kia

xuống, mùi hôi

liền

ập vào mặt, bên trong đã

là máu tanh lầy lội, Thiên Trọng Xuyên

đứng

một hồi, huýt nhẹ một cái, bên

chân

phát

ra tiếng

sột soạt,

hắn cúi đầu nhìn, một yêu

vật

cả người bao phủ bởi

sương đen

đang

nằm

rạp dưới đất nhìn hắn, rất giống như một

con

thằn

lằn kỳ quái, Thiên Trọng

Xuyên

ra hiệu nó nhảy vào

hố,

nó vặn vẹo

đi xuống,

há to miệng.

Thiên Trọng Xuyên cúi đầu nhìn nhìn,

quay người rời đi,

trong

hố vẫn phát ra

tiếng lạo xạo,

là con Thực Cấu Quỷ* đang ăn xương cốt của yêu quái.

(*食垢鬼 đại

loại

là quỷ ăn

mấy

thứ dơ bẩn gì đó.)

Hắn

cho

rằng Phong Trản phải

một

lúc

nữa

mới

tỉnh,

không

nghĩ

tới

chờ

hắn

lại về

tới

trong phòng,

Phong Trản đã

chống

tay

ngồi dậy,

ôm

lấy đầu,

nhìn qua

rất không

thoải

mái,

hắn đi

tới day day

huyệt

thái dương

cho Phong Trản.

“Ngày hôm qua ngươi uống chừng nào,

biết không?”

Thiên Trọng Xuyên

hỏi.

Phong Trản không

biết rượu gạo ngòn ngọt cũng có

thể say

thành như vậy,

có lẽ là vì y chưa uốngbao giờ,

thoáng cái uống nhiều như vậy cơ

thể không tiếp

thu được,

y chỉ cảm

thấy chóng mặt,

quahồi lâu mới nói: “Ta chỉ uống một

bát.”

Thiên Trọng Xuyên sờ sờ mặt y,

cảm

thấy rất nóng,

liền dán

bàn

tay

hơi lạnh của mình vào mặt y để cho y tỉnh

táo một chút,

Phong Trản ngẩng đầu lên,

mê mang nhìn về phía

hắn, trái

tim Thiên Trọng Xuyên mềm nhũn,

hắn vỗ nhẹ lên mặt Phong Trản: “Về sau không thể uống nhiều,

nghe

thấy không.”

Phong Trản ừ một

tiếng,

Thiên Trọng Xuyên liền xoay người đi nấu cơm cho y.

Phong Trản vẫn luôn không có

tinh

thần,

ăn cơm xong liền ra ngoài sân chọc đám chó nhỏ,

Thiên Trọng Xuyên ở

trong sân chẻ củi,

hắn không nhìn Phong Trả,

chờ đến khi

hắn quay đầu lại,

Phong Trản đã chạy

tới

bên

hố rắn rồi.

Phong Trản nghe được

tiếng nhấm nuốt rất kỳ quái,

còn có

tiếng

thở khò khè,

giống như một loại động vật kỳ quái nào đó,

y cẩn

thận nghĩ một

hồi,

mới nhớ

tới

hướng

hố rắn,

đi về phía

bên kia,

y vừa định ngồi xổm xuống nghe kỹ một chút,

lại đột nhiên

bị người kéo lên.

Thiên Trọng Xuyên gần như không để cho y kịp phản kháng kéo y ra xa,

Phong Trản không nghe được

tiếng nhấp nuốt kia,

y cũng chưa kịp nghĩ có gì không đúng,

Thiên Trọng Xuyên dựa gần y quá,

cánh

tay

hữu lực vòng quanh y,

gần như là dán vào

tai y nói: “Ngươi đi loạn cái gì?

Rơi vào làm sao

bây giờ?”

Lúc hắn nói, Thực Cấu Quỷ

đã phồng

miệng

bò ra ngoài giống như u

linh,

nằm

sát đong đưa cái đuôi bò

đi, máu thịt trong hố đã

được

dọn sạch,

chỉ còn mấy con

rắn

nửa sống nửa chết.

Phong

Trản

bị giáo huấn,

cũng

không

có cảm giác gì, y muốn cách Thiên

Trọng

Xuyên xa

một chút,

nhưng

Thiên Trọng Xuyên lại ghé vào

tai

y nói: “Nghe thấy không?

Về sau không được chạy loạn nữa.”

Hơi

nóng phả vào

tai y,

Phong Trản

cảm

thấy

rất

ngứa,

lại



một

loại

rung động khó

mà diễn

tả bằng

lời,

y quay

mặt

muốn

nói gì đó với Thiên Trọng Xuyên,

rồi

lại

cảm

thấy

môi

mình

cọ qua

một

thứ

mềm

mềm,

qua

hồi

lâu y

mới phản ứng

tới,

y đυ.ng phải

môi

của Thiên Trọng Xuyên.

Phong Trản làm một con rồng,

tuy rằng

tuổi không lớn,

nhưng cũng không phải khônghiểu gì,

mặt y nhoáng một cái liền đỏ,

lại cảm thấy cảm giác này có chút quen

thuộc,

y mơ

hồ nhớ ra gì đó,

lại

bởi vì

hôm qua uống quá nhiều rượu,

sợ chính mình

thần

trí không rõ,

không dám chắc chắn.

Thiên Trọng Xuyên chậm rãi vươn

tay nắm cằm của y,

lại để cho y

hơi ngửa mặt lên,

sắc

trời sáng

trưng,

hắn nhìn rõ

hơn đêm qua nhiều,

quan sát

tỉ mỉ Phong Trản một

hồi,

hắn

thầm nghĩ,

thật là một đứa nhỏ xinh đẹp.

Nếu như không phải có đôi

mắt

kia,

chỉ đơn thuần là lấy

thân

thể

làm tế phẩm, đoán chừng ngay cả Quỷ

vương cũng luyến tiếc cả

đêm

hành

hạ chết y,

sẽ phải nhốt y

trên

giường, lại để

cho

y quỳ

ở bên chân, tùy thời tùy

chỗ

cũng

có thể nắm

lấy

vòng

eo mềm dẻo

mà mảnh khảnh

kia hung hăng đùa bỡn, tra tấn, nhìn y khóc,

làm y

đau,

hoặc

là mang theo y

leo

lên cực lạc của

thân

thể,

nhìn

y há

miệng rên

rỉ vặn vẹo.

Một thiếu

niên

lương

thiện ngây thơ

như

vậy,

nếu quả thật bị

đối

đãi như thế, sẽ

biến

thành cái

dạng

gì?

“Ngươi làm gì…”

Phong Trản không quá tự nhiên mà mở miệng.

Thiên Trọng Xuyên

buông lỏng

tay,

hắn trả lời như không có việc gì: “Nhìn ngươi.”

Tai Phong Trản lại đỏ,

y không

biết làm sao mà đứng

tại chỗ,

mê mang nhìn về phía Thiên Trọng Xuyên,

Thiên Trọng Xuyên nhìn mà lại sinh ra cảm giác

thương tiếc,

hắn xoa xoa đầu Phong Trản: “Lúc ngươi xấu

hổ

tai sẽ đỏ sao?”

“Không phải a.”

Phong Trản bụm lấy

tai mình không cho

hắn nhìn,

quay người rời đi,

lại không cẩn

thận vấp phải đống củi Thiên Trọng Xuyên chất ở một

bên,

y lại ngã vào l*иg ngực của Thiên Trọng Xuyên,

động cũng không dám động,

ngửi thấy mùi

trên người Thiên Trọng Xuyên,

cảm

thấy choáng váng.

Thiên Trọng Xuyên không làm gì,

hắn nghĩ

thì nghĩ,

cũng không

thể làm

thật,

nói với Phong Trản không cần đi loạn,

lại

tiếp

tục làm việc của mình,

Phong Trản ngồi ở

trước cửa,

mấy con chó nhỏ kia vòng

tới vòng lui

bên chân y,

y cũng không có

tâm

tư đi sờ,

trong đầu chỉ

toàn là cánh

tay

hữu lực của Thiên Trọng Xuyên cùng

hương vị dễ ngửi

trên người y,

Phong Trản nghĩ

tới mấy ngày

trước

hắn cầm

tay mình vo gạo,

tay của

hắn

to

hơn mình một vòng,

hoàn

toàn

bao lấy

tay mình…

Phong Trản cảm

thấy mình

hoảng loạn đến

thở không nổi,

y mím môi ngồi

thật lâu.



lẽ

là sợ Phong Trản

cảm

thấy buồn

chán,

Thiên Trọng Xuyên

cầm sợi

tre

ngồi xuống bên

cạnh Phong Trản,

đan

cho y

một

món đồ

chơi

nhỏ,

Phong Trản kề bên

hắn,

Thiên Trọng Xuyên

tùy ý

nói với y: “Kể

chuyện xưa

cho

ngươi đi,



nghe không?”

Không

đợi

Phong

Trản

trả

lời, Thiên

Trọng Xuyên đã

nói

tiếp:

“Gần

cái

miếu

này,

thật

ra thật sự

có quỷ, là ở tòa núi phía sau, khu

rừng

ngươi đi

ngang

qua

khi ta dẫn

ngươi đi

xem Thính

Âm, có một

ngôi

mộ,

bên trong

chôn

một nữ nhân.”

“Làm sao ngươi

biết?”

Phong Trản

bị

hắn dời đi lực chú ý.

“Bởi vì

trên

bia mộ có viết.”

Ngón

tay Thiên Trọng Xuyên chuyển động linh

hoạt: “Buổi

tối cũng có

thể nghe

thấy

tiếng khóc của nàng,

nàng một

bên khóc một

bên nói: Quỳnh Hoa.”

“Quỳnh Hoa là phu quân của nàng sao?”

Phong Trản

hỏi

hắn.

“Không phải,

nữ

tử này còn chưa kết

hôn,”

Thiên Trọng Xuyên nói: “Nàng khóc như vậy

thật lâu,

Đại

hòa thượng

trong miếu làm pháp sự cũng không dùng được,

mãi cho đến năm

thứ

hai,

có người

tìm đến phần mộ của nàng để cúng viếng.”

“Là Quỳnh Hoa?”

“Đúng,

chính là Quỳnh Hoa kia,”

Thiên Trọng Xuyên

hồi ức: “Quỳnh Hoa nói,

chính mình chưa

từng gặp qua nữ

tử này,

căn

bản không

biết có giao

thoa gì với nàng,

nhưng

hơn một năm qua,

vẫn luôn mơ

thấy nàng,

Quỳnh Hoa không nhịn được

hiếu kỳ,

mọi cách nghe ngóng,

mới

biết nữ

tử này đã về cõi

tiên,

hắn khả năng là có chút sợ,

mới

tới đây một chuyến.”

“Sau đó

thì sao?”

“Đêm đó,

Quỳnh Hoa liền ở nhờ

trong miếu,

hắn lại nằm mơ,

nữ

tử kia nói,

nàng chỉ là ngẫu nhiên nhìn

thấy Quỳnh Hoa,

nhớ nhung

thành

tật,

về sau

biết rõ

hắn đã lấy vợ sinh con,

lại không muốn làm

thϊếp

thất của người khác,

vẫn luôn sầu não uất ức,

kéo dài

thật lâu,

cứ như vậy đi đời nhà ma.”

“…”

Phong Trản

hiển nhiên không

hiểu loại

tình cảm này,

y cũng không muốn nghe những gì

tiếp theo,

nghi hoặc

hỏi: “Vì sao chỉ có

thể

thích một Quỳnh Hoa này?

Không chiếm được ngay cả mạng sống cũng không còn,

đáng giá sao?”

“Bởi vì

thích chỉ có một,”

Thiên Trọng Xuyên ngắm ngía

thứ vừa đan

tốt rồi đưa cho Phong Trản: “Không phải nàng có

thể khống chế,

có rất nhiều người si

tình,

trả giátính mạng cũng không phải số ít.”

Phong

Trản

hiển

nhiên không thể lý

giải,

y khó tin

lắc

đầu,

nắm món đồ

chơi

Thiên Trọng Xuyên đan cho y,

giống

như

là một con

chó

nhỏ,

y cẩn thận

sờ sờ, Thiên Trọng

Xuyên

cầm

lấy ngón tay y,

nhéo

nhéo

lỗ tai chó.