Chương 8

Vào

thu,

trời

lành

lạnh,

Thiên Trọng Xuyên đắp

một

cái bếp



nhỏ

trong phòng,

lúc

trước ở

một

mình,

cho dù



mùa đông,

hắn

cũng sẽ không

làm

những

thứ

này.

Hai

người

ngồi kề

nhau bên

cạnh bếp

lò,

hôm

nay không

lạnh,

Thiên Trọng Xuyên

lại vẫn đốt

lửa,

hắn

cầm khoai

lang đặt

trên bếp,

canh

một

lúc

liền đưa

tay

lật

lật,

đầu

ngón

tay

hắn đều bị

nóng đến đỏ bừng,

Phong Trản ôm gối đợi,

không

ngừng

hỏi: “Chín

chưa?”

Thiên Trọng Xuyên ấn đầu ngón

tay vào mặt y: “Còn chưa chín,

nóng

hay không?”

Nhiệt

độ ở

đầu

ngón,

một

hồi liền tản đi, Phong Trản mím môi

không dám

động, cảm

thấy

trên

mặt

có hơi ngứa, nhưng y

cũng

không dám

vươn

tay đυ.ng,

đợi

một hồi, y

nghe

thấy

tiếng thổi hơi

của

Thiên

Trọng Xuyên, có thứ

gì đó được đưa

đến

bên miệng

y, y

hé miệng cắn một cái, rất

ngọt, rất

mềm,

là khoai

lang

nướng.

“Ăn ngon không?”

Thiên Trọng Xuyên

hỏi y.

Phong

Trản

gật

gật đầu, không

nói gì, Thiên Trọng

Xuyên

lột

vỏ khoai lang,

lại đưa tới bên

miệng y để cho

y ăn.

Khoai

lang

không lớn, Phong Trản không ăn hết, y muốn để lại

cho

Thiên

Trọng Xuyên, nhưng

Thiên

Trọng Xuyên lại nhét một

miếng cuối cùng vào

trong miệng y,

nói

với y: “Ăn

ngon

mà nói qua mấy

ngày

lại

nướng

một

ít.”

“…

Ngươi không

thích ăn sao?”

Bên miệng Phong Trản có dính một ít vụn khoai lang,

Thiên Trọng Xuyên nhìn y,

duỗi tay nhặt

bỏ vào trong miệng mình,

không nói gì.

Phong

Trản

chân

tay

luống

cuống mà

sờ sờ

miệng mình, Thiên Trọng

Xuyên

rồi

lại đứng dậy đi

mở cửa sổ, hơi

nóng

trong phòng tản một

ít,

Phong

Trản

lại

cảm thấy tay có

chút

lạnh, y thử duỗi tay đến

bên

bếp lò, không cẩn thận bị

bỏng

tới

rồi,

y a một tiếng rụt tay về.

“Bị phỏng?”

Thiên Trọng Xuyên đi

tới cầm

tay y lên nhìn,

cúi đầu

thổi

thổi,

nhìn đầu ngón

tay của y vẫn là

hồng

hồng,

nghĩ một chút,

cúi đầu ngậm lấy ngón tay y.

Phong Trản không dám động,

y nhấp môi đứng

tại chỗ,

này đã không phải là

thân mật ở mức độ

bình thường,

Phong Trản chưa

từng được đối đãi như vậy,

tim y đập

thật nhanh,

Thiên Trọng Xuyên dường như cũng nhận

thấy

hơi quá phận,

chậm rãi nhả ngón

tay y ra,

thấp giọng với y: “Nếu còn đau

thì nói với

ta.”

“Không đau…”

Phong Trản xoay người muốn đi,

Thiên Trọng Xuyên lại kéo y không cho đi,

hai người giằng co

hồi lâu,

Thiên Trọng Xuyên

buông,

Phong Trản rồi lại không đi,

y nhìn về phía Thiên Trọng Xuyên,

rất mê mang.

Thiên Trọng Xuyên chậm rãi ôm y vào ngực,

vỗ vỗ lưng y.

Ban đêm,

bên

ngoài

nổi gió,

Thiên Trọng Xuyên ôm Phong Trản,

hắn

cảm

thấy

thiếu

niên dừng

như

hơi gầy,

thầm

tính

toán

ngày

mai

làm

chút đồ ăn

cho y.

Phong Trản

cuộn ở

trong

ngực

hắn,

không

hề động

cũng không

nói gì,

đợi

một

hồi,

y

nghe

thấy

tiếng

hít

thở vững vàng

của Thiên Trọng Xuyên,

đoán

hẳn



hắn

ngủ

rồi.

Y

chỉ



hiếu kỳ,

rất



mò,



lẽ gần đây

hai

người

tiếp xúc quá

mức

thân

mật,

Phong Trản

cũng



một

loại xúc động,

y

lại

nhớ

tới

lúc Thiên Trọng Xuyên

ngậm

ngón

tay

mình vào ban

ngày,

y

thầm

nghĩ,

trong

miệng

của Thiên Trọng Xuyên

nóng quá,

cũng

thật

mềm.

Nghĩ

như vậy, y

lại

chạm

vào một chút, cũng không

dám động tiếp,

y liếʍ liếʍ môi

mình, vùi

đầu

vào trong

ngực

Thiên

Trọng Xuyên.

“Làm gì vậy?”

Giọng nói của Thiên Trọng Xuyên

bỗng nhiên vang lên.

Phong Trản sợ

tới mức đầu óc

trống rỗng,

y cứng đờ,

một cử động cũng không dám,

Thiên Trọng Xuyên thấp giọng: “Hỏi ngươi a.”

“Ta…”

Phong Trản ngẩng đầu lên,

y cũng không

biết phải nói

thế nào.

“Ngươi rất

tò mò,

phải không?”

Dường như Thiên Trọng Xuyên biết rõ y nghĩ như

thế nào.

Không

đợi

Phong

Trản

trả

lời,

Thiên

Trọng Xuyên liền nắm cằm

y, hơi nghiêng

mặt

hôn xuống,

vẫn

là nụ

hôn

ôn nhu mà

tinh

tế, Thiên

Trọng

Xuyên chiếm thế chủ

đạo,

cả người

Phong

Trản

đều

đã tê

dại,

không biết đáp

lại

thế nào, chỉ biết mở

rộng

miệng mặc

cho Thiên

Trọng Xuyên hành động. Cánh tay hữu lực

của

nam nhân trưởng

thành ôm

lấy y, ôm

cả người y

vào

trong

ngực, cùng y môi lưỡi quấn quýt, tim Phong Trản đập quá nhanh, thở cũng không kịp thở.



hấp

của Thiên Trọng Xuyên

lại

nặng

thêm

một ít,

Phong Trản quá dịu

ngoan,

điều

này không khỏi

làm

hắn

nhớ

tới

lần đầu

tiên

nhìn

thấy Phong Trản,

thiếu

niên bộ dạng

lạnh

lùng

lại



tính

công kích,

hắn

cảm

thấy

mình giống

như đang

thuần phục

một

con dã

thú

nhỏ.

Con dã

thú

này

thu

hồi

móng vuốt,

lộ

ra

cái bụng

mềm

mại với

hắn,

chỉ

cần

hắn

muốn,



hiện

tại

hắn

có ‘làm’ Phong Trản,

cũng sẽ không gặp phải phản kháng.

Chính



hắn không

có ý định

làm

như vậy.

Hôn đã

lâu,

Phong Trản



mang

mắt

nửa

híp,

y

cảm

thấy

môi

của Thiên Trọng Xuyên đã

rời khỏi

mình,

theo bản

năng

liếʍ

liếʍ

môi.

Thiên Trọng Xuyên cắn nhẹ một cái,

nằm vào

bên cạnh y,

thấp giọng

hỏi y: “Còn

tò mò không?”

Lý trí của

Phong Trản đã

trở về vị

trí,

tay chân mềm nhũn không thể động, Thiên

Trọng

Xuyên cũng không có

ý tứ

để cho y

trả lời, càng ôm chặt y vào ngưc, hôn trán cùng mặt y một cái lại

một

cái.

Hắn thật sự rất

thích con

dã thú nhỏ này, có

thể là bởi

vì một câu “khẳng định không

phải

là ngươi sai” kia của Phong Trản, cũng có khả

năng

là bởi vì

y mềm mại

cùng

tin

cậy,

hoặc

là nước mắt cùng mềm

yếu

của y, thậm chí

cũng

bởi

vì y

lộ ra

lạnh

nhạt

đối

với mình ở

lần

đầu gặp mặt, Thiên Trọng

Xuyên

nhặt

về một con rồng giương nanh múa vuốt, liền nhận được một con động vật

nhỏ

dịu ngoan,

trái

tim

y thật mềm

thật

mềm.

Phong

Trản

đỏ mặt bị

hắn

ôm hôn, không đẩy ra, cũng không kháng cự, có lẽ nơi này chỉ

có hai người bọn họ, y không

cần sợ bị

người

khác

biết, trong lòng của y không

có bất kỳ

cảm giác chán ghét,

liền

mặc Thiên

Trọng

Xuyên đi.

Y

ngẩng đầu,

tiến đến bên

miệng Thiên Trọng Xuyên,

thử

hôn

một

cái,

y không

nhìn

thấy,

hôn phải

cằm

của Thiên Trọng Xuyên,

Thiên Trọng Xuyên dùng

cằm

cọ

cọ

môi y,

lại

hơi

cúi đầu

hôn đến y.

Phong Trản phát ra

tiếng

hừ

hừ giống như động vật nhỏ,

Thiên Trọng Xuyên nghe vào vừa

thấy mềm nhũn lại vừa động

tâm,

hắn ôm chặt eo của Phong Trản,

luồn

tay vào

trong quần áo của y sờ soạng.

“…

Đừng.”

Phong Trản nức nở cự

tuyệt,

đẩy

tay hắn ra ngoài,

Thiên Trọng Xuyên lập

tức

thu

tay lại,

môi cũng

tách ra khỏi y.

Thiên Trọng Xuyên vỗ vỗ lưng y: “Ngủ đi.”

Một lúc lâu sau

Phong Trản cũng không ngủ được, nơi vừa

rồi

bị Thiên Trọng

Xuyên

sờ đến có

chút

nóng, y không

biết

vì sao.

….

Phong

Trản

đã ở

nơi

này từ mùa

hạ đến mùa thu.

Mùa thu có

rất

nhiều

thứ

có thể ăn,

Thiên Trọng Xuyên muốn cho Phong Trản ăn nhiều một chút, bỏ

rất

nhiều

tâm

huyết

nấu

cơm cho y,

tuy

Phong

Trản

không thấp, nhưng là có

hơi gầy.

Thiên Trọng Xuyên phát hiện y

thích ăn ngọt,

sẽ

thường xuyên làm khoai lang nướng cho y ăn, phía

trên

bôi một chút mật ong,

hắn cảm

thấy mình không chỉ đang dưỡng một con động vật nhỏ,

chính là càng

hơn

thế nữa,

hắn không nghĩ nhiều,

Thiên Trọng Xuyên chưa

từng

trải qua như

thế này.

Phong Trản không nhìn

thấy,

có chút dính

hắn,

nếu như không nghe

thấy được

bất luận âm

thanh gì

từ

hắn,

sẽ mở miệng

hỏi

hắn ở đâu,

cho nên

hắn làm gì đều canh chừng ở

bên cạnh Phong Trản,

Phong Trản liền an

tĩnh ngồi

bên cạnh

hắn như vậy,

vừa ngồi chính là

thật lâu.

Bạch Lộ* đã qua,

trời

chuyển

lạnh,

buổi sáng

thức dậy,

cây

cỏ

trong sân đều kết sương sớm,

Phong Trản giống

như



chút sợ

lạnh,

cũng

may

trong

ngực

của Thiên Trọng Xuyên

rất ấm,

ngón

chân

của y đều bị bắp đùi ấm áp

của Thiên Trọng Xuyên kẹp

lấy,

hơi

hơi

nhúc

nhích,

Thiên Trọng Xuyên

lại ôm y

chặt

thêm

một

chút,

lúc

này

thái dương vừa

mới

mọc

lên,

đâu đâu

cũng

là sương



mênh

mông,

Phong Trản





màng

màng,

chỉ

cảm

thấy xung quanh đều ấm áp dễ

chịu,

thật

thoải

mái.

(*白露 Tiết Bạch

lộ



nghĩa



nắng

nhẹ,

biểu

thị

tiết

thay đổi

nhiệt độ khí

hậu,



tiết

thứ ba

trong

mùa Thu,

cũng



tiết

thứ

mười

lăm

trong

năm..



thường bắt đầu vào khoảng

ngày 7

hay 8

tháng 9

dương

lịch.)

“Tối

hôm qua

ngươi kêu

cái gì?”

Thiên Trọng Xuyên ôm y

hỏi.

“Hả?”

Phong Trản chưa phản ứng lại: “Ta không có kêu a.”

Thiên Trọng Xuyên đột nhiên ngậm

tai y liếʍ liếʍ,

Phong Trản nhịn không được run rẩy kêu ra

tiếng,

giãy giụa muốn ngồi dậy,

nhưng Thiên Trọng Xuyên lại ôm chặt y: “Kêu giống như vậy,

có phải là ngươi nằm mơ

hay không?”

Thiên Trọng Xuyên đều đang nói bậy,

Phong Trản kịp phản ứng,

tai y đều đỏ

bừng,

không ngừng giãy giụa,

Thiên Trọng Xuyên vỗ vỗ lưng y giống như

trấn an: “Được rồi được rồi,

đừng lộn xộn,

lại ngủ một

hồi,

ta đi nấu cơm,

hôm nay dẫn ngươi ra ngoài.”

Phong Trản không ngủ.

Ăn

cơm xong,

Thiên Trọng Xuyên kéo Phong Trản

rời đi,

mấy

con

chó

nhỏ kia

cũng di

theo,

hôm

nay phải

tiễn

chúng đi.

Chó đã

trưởng

thành,



nhiên không

thể ở

lại

chỗ

này

nữa

rồi,

trong

lòng Phong Trản



chút

hụt

hẫng,

cũng không

nói được vì sao,

dường

như



mới

nhận

ra,

rồi

cũng



một

ngày y sẽ phải đi.

Bởi vì

nghĩ

tới điều đó,

Phong Trản



chút ỉu xìu,

Thiên Trọng Xuyên

cho

là y đi

mệt,

rất

tự

nhiên

cõng y

lên

lưng,

mấy

con

chó

nhỏ

rất

hiểu

tính

người,

vẫn

luôn đi

theo

hai

người bọn

họ,

Thiên Trọng Xuyên

cõng Phong Trản đi

rất xa,

gần

như sắp

tới

trên

núi

rồi,

mới

ngừng

lại,

hắn

cuộn

lưỡi

huýt

một

tiếng

thật dài,

Phong Trản

nghe

thấy

tiếng

thở

hồng

hộc

của

mấy

con

chó

nhỏ xung quanh bọn

họ.

“…

Không

thể không đi sao?”

Phong Trản dù sao cũng là đứa nhỏ,

y mềm lòng,

không

bỏ được mấy con chó này.

“Chó

hoang sao có

thể nuôi ở nhà?”

Thiên Trọng Xuyên giải

thích cho y: “Lại lớn

hơn một chút,

liền không

biết

tự mình đi kiếm ăn,

đến lúc đó

thả ra,

khẳng định chúng phải chết đói

trong núi?”

Phong Trản nắn nắn

bả vai Thiên Trọng Xuyên,

y do dự mà nói nhỏ: “Nuôi luôn,

không được sao?”

“Trong

miếu

chỉ



một

chút

như vậy.”

Thiên Trọng Xuyên vỗ vỗ

tay y: “Chó

hoang

nuôi

thành

chó giữ

nhà,

bọn

chúng sẽ bị

nghẹn

hỏng.”

Phong Trản liền

trầm mặc,

có chút ủ rũ cọ cọ mặt vào vai Thiên Trọng Xuyên,

y nghe

thấy

tiếng mấy con có chạy xa,

trong lòng có chút mất mát,

cảm

thấy chúng nó cùng Thiên Trọng Xuyên đều vô

tình như nhau.

Thiên Trọng Xuyên

thả y xuống đất,

nắm cằm y nhìn

bộ dạng có chút không vui của y,

dỗ dành: “Đợi lát nữa về lại nướng khoai cho ngươi ăn,

còn có mật ong,

được không?”

Phong Trản ừ một

tiếng,

vẫn là có chút cô đơn,

Thiên Trọng Xuyên dứt khoát ôm eo y

hôn xuống,

môi lưỡi quấn quýt phát ra

tiếng nước ướŧ áŧ,

Phong Trản lúc đầu còn đẩy

hắn ra,

về sau liền mễm nhũn,

vừa ngoan lại vừa an

tĩnh mặc cho

hắn

hôn môi,

tay phải cùng

tay

trái của

hắn đan vào nhau,

mười ngón siết chặt.

Thiên Trọng Xuyên

hôn đủ rồi,

lại đi liếʍ khóe môi y,

một đường xuống,

nhẹ nhàng

hôn cổ y một chút,

cõng y

trở về.

Đó



một

ngày đầy

mây,

nổi gió,

Thiên Trọng Xuyên đi

nhanh

hơn,

hắn biết Phong Trản sợ

lạnh,

Phong Trản

nằm

trên

lưng

hắn,

đột

nhiên ôm

chặt

hắn,

y không biết

mình sẽ đi

lúc

nào,



lẽ



tháng sau,



lẽ



ngày

mai,

Phong Trản không

làm được vô

tình giống

như

mấy

con

chó kia,

y bắt đầu

luyến

tiếc Thiên Trọng Xuyên

rồi.

Là chỉ có

một chút luyến

tiếc

hay là rất

nhiều, Phong Trản không

rõ ràng lắm, mặt của

y dán vào

cổ của Thiên Trọng

Xuyên, nằm

sấp

trên

bờ lưng rộng lớn của

hắn,

cọ cọ giống như làm

nũng, trời đất

mênh

mông, y không

nhìn

thấy

gì, y

cũng

không có

chỗ nương

tựa.

Cho

nên y

luyến

tiếc.

Trở về

nhà,

Thiên Trọng Xuyên

còn

cõng y,

đi

tới đi

lui giống

như dỗ

trẻ

nhỏ,

Phong Trản

thật vất vả

lộ

ra

chút ý

cười,

Thiên Trọng Xuyên

mới

thả y xuống,

vội vàng

làm khoai

lang

nướng

cho y.



một số việc đã

mở đầu,

liền sẽ không dừng được,

Phong Trản

cảm

thấy

trong

lòng

mình

cũng



hơi

ngứa,

y

muốn

hôn Thiên Trọng Xuyên,

vừa

rồi Thiên Trọng Xuyên ôm eo

của y

hôn

môi y,

tim Phong Trản đập đặc biệt

nhanh.

Khoai

lang đã

nướng xong,

Phong Trản không ăn,

y

liếʍ

liếʍ

mật ong phía

trên,

thử

lại gần

hôn Thiên Trọng Xuyên,

Thiên Trọng Xuyên không

trốn,

bưng

lấy

mặt y đáp

lại,

Phong Trản

nhìn qua



chút đáng

thương,

Thiên Trọng Xuyên

mềm

lòng,

hắn

ngồi xuống,

ôm Phong Trản vào

trong

ngực

mình,

nhẹ giọng

hỏi y: “Làm sao vậy?”

“Nếu như

ta rời đi,

ngươi cũng sẽ

tiễn

ta đi giống như vậy sao?”

Phong Trản

hỏi

hắn.

Thiên Trọng Xuyên vốn đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng y,

nghe được câu này,

hắn ngừng lại,

dường như

thông suốt

trong nháy mắt.

Hắn

chậm

rãi buông Phong Trản

ra,

đưa khoai

lang

nướng

cho y ăn,

đứng dậy

ra

cửa,

Phong Trản



mang

nghe

tiếng bước

chân đi xa

của

hắn,

giống

như đột

nhiên kịp phản ứng,

y đứng

lên đuổi

theo Thiên Trọng Xuyên,

không

cẩn

thận vướng phải

ngưỡng

cửa,

nhưng y không

ngã sấp xuống,

Thiên Trọng Xuyên

nhanh

tay

lẹ

mắt ôm

lấy y,

lại đẩy y

trở về ghế

ngồi: “Ta đi

nấu

cơm.”

Phong

Trản

cúi

đầu,

thật

cô đơn mà

ừ một

tiếng, y

ghé vào trên bàn, xương bả vai

gầy

yếu nhô lên, nhẹ nhàng đặt khoai lang nướng ở

một

bên.

Thiên Trọng Xuyên xoay người đi ra ngoài,

không lại nhìn y.

Đêm

hôm đó,

Thiên Trọng Xuyên không ôm y

ngủ,

Phong Trản đưa

lưng về phía

hắn,

mím

môi

trầm

mặc,

mãi

cho đến

hơn

nửa đêm,

Phong Trản

cho



hắn

ngủ

rồi,

vươn

ngón

tay

nhẹ

nhàng

móc

lấy

ngón

tay

của

hắn,

chạm

một

cái

lại

một

cái.

Thiên Trọng Xuyên chưa ngủ,

ngón út của

hắn được ngóntay lành lạnh của Phong Trản

bao lấy,

trái

tim run lên,

hắn

biết mình không nên

trêu chọc đứa nhỏ này,

nhưng là

hắn có chút khó khống chế được

tình cảm*,

quá khứ đã qua,

hắn đã

trải qua đủ nhiều,

lại chưa bao giờ có loại cảm giác này,

hắn vậy mà cũng sẽ luyến

tiếc.

(*情难自控

tình

nan

tự khống.)

Hắn đột

nhiên

nhớ

tới

câu

chuyện xưa

mình kể

cho Phong Trản

nghe,

nữ

tử

chết đi

cùng Quỳnh Hoa kia,

nếu

như

chậm

rãi ở

chung với Phong Trản,

điểm

luyến

tiếc ý

nhất định sẽ biến

thành

càng

thêm si

cuồng,

Thiên Trọng Xuyên không

thể phủ

nhận

chính

mình



một

chút

hy vọng,

cũng



một

chút động

tâm.

Chính



hắn

càng không

thể phủ

nhận,

giữa

mình và Phong Trản



một

cái

hào

rộng khó



thể vượt qua,

cho dù về sau Phong Trản

có biến

thành dạng gì,

hắn

cũng không xứng ở

cùng

một

chỗ với

thiếu

niên

này.

Phong Trản

thờ dài một

hơi

thật nhẹ,

y dùng đầu cọ cọ vào cánh

tay của Thiên Trọng Xuyên,

đầu ngón

tay

hơi lạnh sờ lên ngón

tay của Thiên Trọng Xuyên,

Thiên Trọng Xuyên mở mắt nhìn y,

phát

hiện Phong Trản mím môi,

vành mắt có chút đỏ.

Đầu quả

tim Thiên Trọng Xuyên giống

như bị

cái gì đâm

nhói

một

cái,

nổi

lên đau

cùng

ngứa,

hắn đưa

tay

cọ

cọ



mắt Phong Trản: “Ngươi

làm sao vậy?”

Phong

Trản

hoảng sợ,

xoay

người, Thiên Trọng

Xuyên

bẻ vai y

lại để cho

y quay mặt về

phía

mình,

y cũng không phản kháng,

chỉ

ủ rũ

trầm

mặc như vậy, trái tim Thiên Trọng Xuyên

mềm nhũn,

hắn đành phải ôm Phong Trản vào ngực, vỗ

vỗ bờ lưng mảnh khảnh của y,

lại hôn hôn khóe môi

y: “Ôm ngươi ngủ.”

Ngoài

sân

hoàn

toàn

yên tĩnh,

tiếng

gió

cũng

không

có,

Thiên

Trọng Xuyên ôm

Phong Trản, cảm thấy y mềm mại ở trong

ngực

mình,

dùng

sức

ôm một cái, xương cốt thật sự

cứng,

Phong Trản bị

hắn lăn lộn không ngủ được, cũng không muốn ngủ lắm, y

lại chu môi đi

hôn Thiên

Trọng

Xuyên, Thiên Trọng

Xuyên

trốn, Phong Trản liền cúi đầu

không để

ý tới

hắn.

“Ngươi cáu kỉnh gì vậy?”

Thiên Trọng Xuyên

thật ôn

hòa, duỗi tay sờ sờ cằm y: “Có

thể

tùy

tiện lấy hôn để chơi sao?”

“Không phải ngươi

hôn ta

trước sao?”

Phong Trản rầu rĩ phản

bác: “Ban ngày ngươi còn

hôn ta,

cũng là

hôn chơi phải không?”

Thiên Trọng Xuyên nhớ

tới đêm ấy,

Phong Trản cười ra một má lúm đồng

tiền,

chu môi

hôn lên mặt mình,

là ai

bắt đầu trước a?

Nụ

hôn

tính

trẻ con của Phong Trản đó cũng được

tính?

Rốt cuộc,

đúng là mình

trêu chọc

trước.

“Phong Trản,”

Thiên Trọng Xuyên

thấp giọng: “Ngươi

bao nhiêu

tuổi rồi?”

Cho dù

làm

một

người

hay

một

con

rồng,

Phong Trản

cũng không

lớn,

y vẫn

là đứa

nhỏ,

Phong Trản

nghĩ

một

chút,

nói

cho Thiên Trọng Xuyên: “Mười bảy

rồi.”

Thiên Trọng Xuyên nhìn y,

tự

trách

bản

thân sao lại khiến cho một đứa

bé khổ sở,

hắn lại kéo Phong Trản dịch lên một chút,

bưng lấy mặt y dùng đầu ngón

tay cọ cọ,

Phong Trản

hỏi

hắn: “Nếu như

ta rời đi,

ngươi sẽ luyến

tiếc

ta sao?”

Lời nói mang tính trẻ con, chỉ

có trẻ con mới

có thể nói ra,

chính là

đứa bé này

lại

khiến

cho

Thiên

Trọng Xuyên cảm thấy đáng thương lại đáng yêu, khiến cho hắn mềm

lòng

cùng

thương tiếc, hắn đành phải ôm

chặt

Phong Trản, hỏi y:

“Ngươi nói

ta có khả năng

nhớ

hay không?”

Này quá thân mật rồi, Phong Trản không biết trả lời như

thế

nào,

Thiên

Trọng Xuyên nhắm mắt ghé

sát

vào y, ngậm lấy

tai

y nhẹ

nhàng liếʍ, một chút một

chút, liếʍ đến

y mềm nhũn hừ

ra tiếng,

ngón

tay mảnh khảnh

bắt lung tung ở

trên

người Thiên Trọng Xuyên,

Thiên Trọng Xuyên liếʍ đủ rồi, đưa

tay

sờ sờ

bả vai lộ

ra ngoài

của y, Phong Trản lại nói: “Ta

không muốn…”

Thiên Trọng Xuyên dừng

tay,

chỉ là không có

tiếp

tục động,

vẫn cứ vuốt ve

bờ vai y,

Phong Trản

thở

hổn

hển,

không

biết nghĩ

thế nào,

chống

tay ngồi dậy,

nằm

trên người

hắn

hôn lấy

bờ môi

hắn.

“Không phải là ngươi không muốn sao?”

Thiên Trọng Xuyên đẩy y ra,

cầm cổ

tay y không cho y động.

Phong

Trản

an tĩnh một hồi, ghé vào

trên

giường giống như nhụt chí, y

thật

loạn,

muốn

hay

không? Muốn cái

gì?

Y cũng không rõ

ràng

lắm.

Thiên Trọng Xuyên đột nhiên đưa tay sờ sờ giữa

hai chân Phong Trản,

nơi đó còn mềm,

Phong Trản

hoảng sợ,

Thiên Trọng Xuyên luồn

tay vào quần y

bóp nhẹ mấy cái,

có lẽ

bởi vì quá khẩn

trương,

Phong Trản vẫn còn chưa có phản ứng,

giống như Thiên Trọng Xuyên liếc mắt lúc đổi quần cho y,

mềm mại rúc ở đó.

Phong

Trản

đẩy

y, cắn răng, tim đập

sắp

nhảy

ra ngoài,

vừa gấp vừa tức: “Ngươi đừng như vậy!”

Thiên Trọng Xuyên dùng lòng

bàn

tay cọ cọ chỗ đó,

Phong Trản đã có chút phản ứng,

y đẩy không còn dùng sức như

trước,

Thiên Trọng Xuyên một

tay ôm y,

một tay cầm lấy phía dưới

hơi cứng của y vuốt ve xoa nắn,

không lâu sau liền cảm

thấy Phong Trản đã

hoàn

toàn cương cứng,

Thiên Trọng Xuyên giống như khi dễ người,

không cho y giãy giụa,

trong lòng có một loại sảng khoái không

thể giải

thích được.

Phong Trản nhịn không được kêu ra

tiếng,

giống như một con

thú nhỏ,

y chưa

từng

trải qua,

loại cảm giác này quá xa lạ,

y một

bên đẩy Thiên Trọng Xuyên,

một

bên muốn

hôn môi với

hắn,

miệng ư ư a a,

chẳng được

bao lâu,

y liền lắc mông,

ngón

tay

bám chặt cổ

tay của Thiên Trọng Xuyên: “Không được…”

“Sao lại không được?”



hấp của Thiên Trọng Xuyên đã có chút loạn,

hắn giống như

thưởng

thức một thứ

tốt,

dựa vào ánh trăng ngắm Phong Trản,

hắn nghe

thấy Phong Trản nói: “Ta muốn…

muốn đi nhà xí!”

Thiên Trọng Xuyên dùng sức vuốt mấy cái,

Phong Trản run run rẩy rẩy

bắn ra,

y ngửa đầu không ngăn được

thở gấp.

Thiên Trọng Xuyên cúi đầu

hôn

hôn miệng y,

không nói gì.

Một lúc sau, Phong Trản mới phục hồi tinh thần, y

hốt hoảng

nói câu gì

đó,

Thiên

Trọng Xuyên không nghe rõ, hỏi y:

“Ngươi nói

gì?”

“Ta nói.”

Phong Trản vừa sợ lại vừa

thấy

thẹn: “Có phải là ta

tiểu ở

trên

tay ngươi…”

Thiên Trọng Xuyên

bật cười,

hắn ôm Phong Trản ngã xuống giường,

không nói gì khác,

chỉ hỏi y: “Ngươi ở nhà,

mẹ ngươi gọi ngươi là gì?”

Phong Trản ngơ ngác quay về phía

hắn: “Gọi

ta Tiểu Bảo.”

“Tiểu Bảo,”

Thiên Trọng Xuyên

cầm quần áo

mình

cởi ở bên

lau sạch

tay,

hắn ôm Phong Trản

hôn

một

cái,

còn gọi

một

tiếng: “Ngủ đi,

Tiểu Bảo.”