Chương 4

Sau đó, ta lại nghe được giọng một nam tử xa lạ đáp lời:

"Chủ tử, khi nào thì xử lý Lâu Đường?"

"Không vội, ta còn muốn chơi thêm vài hôm nữa."

Lâu Đường, chính là tên của cha ta.

Ta vịn tường, đầu óc trống rỗng, cũng không biết đã làm thế nào trở lại giường nằm.

Lúc Nguyên Hoài từ trong phòng tắm đi ra, cả người còn bốc hơi nóng.

Ta quay mặt về phía tường, nằm nghiêng, nhưng ta vẫn chưa ngủ.

Ta nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng, nắm lấy miếng thịt mềm trên ngực ta, vùi đầu vào vai và cổ, nhẹ nhàng gặm nhấm.

Ta không biết đối mặt với hắn như thế nào, cũng không biết diễn xuất vụng về của mình có thể lừa gạt hắn hay không, thế là ta tiếp tục giả vờ ngủ.

Hắn lại không làm như ta mong muốn, mà giống như phải đánh thức ta mới cam tâm.

Ta một mặt run rẩy, một mặt lại nhịn không được rơi lệ, muốn đẩy hắn ra thì cả người vô lực, chật vật đến cực điểm.

May mắn chính là, hắn cũng không phát hiện sự khác thường của ta.

Ta cũng dần dần tỉnh ngộ, Nguyên Hoài bây giờ và lúc trước thực sự không giống.

Lúc trước Nguyên Hoài làm chuyện giường chiếu, dịu dàng vô cùng, luôn hỏi cảm thụ của ta. Hiện tại Nguyên Hoài, giống như ác lang, không biết thương tiếc, cũng rất rõ ràng cảm giác nhưng không quan tâm ta.

Ta xoa xoa huyệt thái dương của mình, tâm tình phức tạp: Nguyên Hoài láy lại trí nhớ từ lúc nào chứ?

Mấy ngày sau, ta đi tìm trưởng thôn, nhờ ông ấy chế cho ta một viên thuốc giải cổ tình.

Thôn trưởng là trưởng bối đức cao vọng trọng nhất thôn, càng là thần y người người kính ngưỡng.

Hắn là thần y, nhưng cũng là quái nhân.

Nếu không phải khi còn bé may mắn đã cứu ông ấy một mạng, thì làm gì có ngày hôm nay được gặp ông để nhờ vả.

Ta bảo ông ấy chế cho ta một thứ giải dược giải trừ cổ độc, ông đồng ý.

Chỉ là viên giải dược này cần lấy máu làm thuốc dẫn.

Con gái trưởng thôn dùng con dao nhẹ nhàng khoét một vết máu thật dài ở bên trong đùi ta, lấy gần nửa chén máu.

Ta thật sự chịu không nổi, vừa trở về đã nằm ở mê man trên giường đến tận chiều.

Mặc dù ta không nhìn thấy, nhưng ta cũng biết sắc mặt ta lúc này rất nhợt nhạt.

Lúc chạng vạng, ta ngồi ở trên ghế, lẳng lặng chờ Nguyên Hoài.

Nhưng lúc Nguyên Hoài trở về thì trời đã khuya, hắn cũng không ngờ tới muộn như vậy ta còn chưa đi ngủ.

Cũng không biết hắn đặt vật gì trong tay xuống sau đó đi đến phòng tắm luôn.

Ta gọi hắn lại đồng thời ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên người hắn.

Ta đặt cái hộp chứa giải dược kia ở trên bàn, một bên để thư hòa ly.