Chương 5

Hắn có vẻ hiểu ra cái gì, nắm cằm ta cười lạnh: "Nguyệt Nhi, nàng đang làm cái gì đây!"

Tay hắn lạnh như băng, khiến ta sợ hãi trốn tránh.

Ta nhìn về phía giọng nói phát ra, nói ngọn nguồn mọi chuyện. Tuy rằng ta tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, nhưng thực ra đã lo lắng đến độ toát mồ hôi rồi, bàn tay cũng nắm chặt giấu trong ống tay áo.

Bỗng nhiễn hắn quấn lấy thắt lưng của ta, ôm ta đến trên giường, giọng khàn khàn cọ cọ bên tai ta: "Nguyệt Nhi, sao lại muốn nói chuyện này cho ta?"

Hơi thở của hắn khiến lỗ tai ta hơi ngứa, ta nhắm mắt lại, giọng nói không ngừng run rẩy: "Ta lừa chàng, trong lòng bất an..."

Đột nhiên một bên tai đau nhức, hoá ra là hắn cắn ta một cái. Tay hắn chậm rãi cởi dây áo của ta, giọng nói trầm thấp lại nguy hiểm: "Nguyệt Nhi, về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa, ta thấy không vui đâu."

Ta lặng lẽ quay mặt đi, cắn môi dưới.

Hắn không cẩn thận đυ.ng phải chân quấn đầy vải của ta, cơn đau khiến rêи ɾỉ một chút.

Sau đó hắn dừng động tác. Ta cảm thấy đùi chợt lạnh -- hoá ra hắn vén váy của ta lên, thấy được vết thương đáng sợ đang rỉ máu.

Nguyên Hoài hình như có chút tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nguyệt Nhi cũng có thành ý quá rồi......"

Đêm đó hắn tra tấn ta hết lần này đến lần khác, mặc dù đã có ý tránh cái chân bị thương của ta. Nhưng ta thật sự chống đỡ không nổi, vừa khóc vừa trốn. Càng làm cho ta khó chịu chính là hắn nắm lấy hai tay của ta, bắt cho ta gọi hắn là tướng công.

Mặt ta nóng lên, cúi đầu gọi một tiếng.

Hắn cười khẽ một cái, mặt dày nói: "Nguyệt Nhi, ta đã cho nàng cơ hội..."

Nói xong, hắn lại muốn đẩy tới, ta chỉ có thể đỏ mặt, nức nở: "Tướng công..."

Khi Nguyên Hoài ôm ta mơ mơ màng màng, trong lòng ta lại buồn bực: hắn bây giờ như vậy, chắc chắn là do tác dụng của cổ tình, ta phải làm thế nào để lừa hắn uống thuốc giải kia bây giờ...

Từ đêm đó trở đi, ta không dám nhắc lại chuyện hòa ly, nhưng một mặt ta cũng đề phòng Nguyên Hoài.

Thứ nhất là lo Nguyên Hoài chưa uống thuốc giải mới sinh ra ảo giác yêu thương ta. Thứ hai lo lắng cha ta và Nguyên Hoài có thể có thù cũ, mới dẫn đến Nguyên Hoài muốn hạ tử thủ với ông ấy.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta không nhịn được thở dài một hơi: Sao lại trêu chọc phải Nguyên Hoài chứ...

Mặc dù mắt ta không nhìn rõ lắm, nhưng từ nhỏ ta đã giúp mẹ làm việc nhà, bởi vậy việc di chuyển quanh thôn không có gì khó khăn.

Mà hôm đó, khi ta ở vườn rau về, vừa vào sân đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của cha ta.