Chương 6

Sau đó là giọng điệu lạnh lùng thờ ơ của Nguyên Hoài: "Nếu không nói thật, vậy thì chém một ngón tay đi."

Nghe vậy, ta lao vào trong ngã sấp xuống bên ngưỡng cửa.

Nguyên Hoài dường như có chút không kiên nhẫn, cao giọng: "Còn chưa chém sao?"

Trong lòng hoảng sợ ta dựa vào vị ví âm thanh đi đến cạnh Nguyên Hoài, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của hắn, vừa lắc đầu vừa nghẹn ngào: "Đừng làm thế được không?"

Nguyên Hoài vẫn chưa lên tiếng, mà kéo ta ngồi lên đùi hắn, tinh tế vuốt ve khuôn mặt ta: "Lâu Đường, ông thật sự đã sinh được một cô con gái tốt đấy!"

Giọng nói khàn khàn của cha ta vang lên: "Đại nhân tha cho ta, nể tình con gái ta hầu hạ ngài bấy lâu nay, tha cho ta đi mà!"

Nghe vậy, ta siết chặt quần áo, đáy lòng lạnh toát.

Thậy ra cha ta vẫn đối xử với ta và mẹ ta không tốt, hắn hạ cổ sinh tử với mẹ ta, nghĩa là chỉ cần hắn chết hoặc là thân thể bị tổn thương, mẹ ta cũng sẽ bị liên lụy.

Bất đắc dĩ, ta và mẹ chỉ có thể nghe theo hắn.

Mà cổ Sinh Tử, là một loại cổ độc chỉ có thể đồng sinh cộng tử, cũng không có giải dược.

Thế mà cha ta hạ cổ này với mẹ ta...... Thật sự quá ngoan độc.

Ta nghe thấy tiếng cười nhẹ của Nguyên Hoài.

Với hiểu biết của ta đối với Nguyên Hoài, mỗi lần hắn cười như vậy, tức là tâm tình của hắn rất không tốt.

Ta thầm nghĩ không ổn rồiq, run rẩy đưa tay ôm lấy cổ hắn, dịu dàng ngọt ngào nói: "Tướng công, nể tình ta mang cốt nhục của chàng, tha cho cha ta đi..."

Dứt lời, ta có thể cảm nhận được Nguyên Hoài nhìn chằm chằm ta hồi lâu.

Một lúc lâu sau, hắn mới gạt vài sợi tóc trên trán ta ra sau tai, hình như hắn rất vui vẻ: "Nếu Nguyệt Nhi đã ra mặt cầu xin, ta không thể không cho nàng mặt mũi được."

Dứt lời, hắn thơm lên chúp mũi ta một cái.

Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ né tránh.

Nhưng hôm nay, ta chỉ có thể cố nén sợ hãi trong lòng nghe theo hành động của hắn.

Trong lòng ta cũng tồn tại nghi hoặc cực lớn: Nguyên Hoài rốt cuộc là ai lại có thể khiến cho cha ta sợ hãi như thế...

Đột nhiên, tiếng trẻ khóc non nớt vang lên, còn kèm theo giọng nói dỗ dành của ma ma.

Ta cũng được kéo lại hiện thực.

Ta dùng hết sức thoát khỏi vòng tay Nguyên Hoài, ngồi xuống cạnh mép giường.

Trái tim trong l*иg ngực đập điên cuồng, tiếng trẻ con làm cho ta hơi khôi phục một chút lý trí.

Ta vội sửa sang lại quần áo lộn xộn của mình, vén sợi tóc xõa ra sau tai, đưa lưng về phía Nguyên Hoài nói: "Ngài hiện giờ đã có thê thất, xin tự trọng."

Không đợi Nguyên Hoài trả lời, ma ma đã ôm tiểu quận chúa đi tới gõ cửa.