Chương 8

Ta không tự chủ được che mặt, nước mắt đã thấm ướt lòng bàn tay của ta: "Xin ngươi, đừng ép ta..."

Nguyên Hoài im lặng hồi lâu, nắm tay ta đặt trên l*иg ngực hắn, hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của ta từng chút từng chút một.

Ta không biết mình ngủ như thế nào, chờ ta tỉnh lại, mẹ nói cho ta biết, Nguyên Hoài đã đi rồi.

Bà một bên đỡ ta đứng lên, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lúc hắn rời đi mặc cẩm y, ta cả đời chưa từng thấy qua, uy phong lẫm liệt ngồi ở trên ngựa, phía sau dẫn theo một đám thị vệ, một đám người cứ như vậy rời đi. Tốt xấu gì con gái của ta cũng hầu hạ hắn lâu như vậy, thế mà một phân tiền cũng không để lại..."

Thấy ta trầm mặc không nói, mẹ ta thở dài một hơi: "Hắn thân phận cao quý, người như thế, thê thϊếp thành đàn, phóng đãng không kiềm chế được, làm sao nhớ con cái đồ quê mùa nơi rừng núi này chứ. Con đó, quên hắn đi..."

Trong phòng ánh nến sáng trưng.

Lần đầu ở trước mặt Nguyên Hoài, ta đưa tay ra khua khua vào khoảng mơ hồ phía trước.

"Ta là một người mù, ai sẽ để ý đến ta chứ?" - Ta cười lạnh.

Từ sau khi ta sinh Du Nhi, chi tiêu trong nhà nhiều hơn so với trước kia rất nhiều.

Phụ thân ta không bằng lòng với chuyện này, huống chi mẫu thân ta vốn dĩ đã có bệnh cũ, Du Nhi từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, nó đến khiến nhà đã nghèo càng nghèo hơn, tăng thêm vài phần áp lực.

Ta đã từng ngây thơ cho rằng rời khỏi Nguyên Hoài, một mình ta cũng có thể nuôi nấng Du Nhi.

Nhưng khi cả người nó nóng như hòn than nằm trong lòng ta, ta đi khắp nơi tìm thầy lang nhưng không cách nào chữa bệnh cho nó, lấy ấy ta mới biết lựa chọn của mình ngu xuẩn đến nhường nào...

Ta nhắm mắt lại: "Ngươi muốn thế nào..."

"Con trai...... hãy để nó nhận tổ quy tông đi. Còn nàng...... Tiểu quận chúa hiện giờ không thể không có nàng, ta cũng lười tìm người khác, qua khoảng thời gian này rồi tính tiếp."

Ta tưởng rằng Nguyên Hoài biết có mâm đang đứng ngoài chờ ta thì hắn sẽ kiêng kỵ một chút. Nào ngờ tới người này da mặt rất dày, không hề nghĩ đến cảm nhận của ta.

Sau khi Nguyên Hoài rời khỏi phòng, ta lại thay một bộ quần áo mới, khuôn mặt nóng bừng lên, ra khỏi phòng với đôi môi sưng phù.

Ma ma trách cứ ta vài câu: "Tuy rằng cô có chỗ khó nói, nhưng để tiểu quận chúa một mình trong phòng thật sự không an toàn."

Ta gật đầu, trong lòng trống rỗng.

"Đúng rồi, ngày mai con không cần đưa tiểu quận chúa ra ngoài nữa." Giọng điệu ma ma có chút nghiêm túc, "Ngày mai công chúa sẽ đến."

"Công chúa?"