Chương 4: Gà hầm nấm

Chương 4: Gà hầm nấm

Thư Điềm sửng sốt.

Trước giờ còn chưa từng có người nào nói thẳng với nàng rằng đồ ăn nàng làm không hợp khẩu vị.

Trước khi xuyên không tới đây, Thư Điềm là một blogger mỹ thực, vô cùng ham thích nghiên cứu các loại đồ ăn.

Sau khi xuyên không tới Vân triều không có thực trong lịch sử, từ nhỏ nàng đã học được không ít món ăn từ người cha giỏi nấu nướng của mình.

Quán ăn vô danh này là do phụ thân của Thư Điềm mở, mặc dù quán khá nhỏ, nhưng phụ thân từng nói với Thư Điềm rằng, phải chú trọng cảm nhận của mỗi một vị thực khách.

Bình thường bọn họ tiếp đãi đều chỉ là hàng xóm láng giềng, hoặc nếu không thì cũng là những người sành ăn nghe danh tìm đến, còn chưa từng có ai vào quán mà không ăn lấy một miếng.

Thư Điềm nhíu mày, hỏi: “Vậy đại nhân thích ăn cái gì? Dân nữ biết làm không ít món ăn, đại nhân cứ việc gọi món…”

“Không cần.”

Dạ Dữ chẳng chần chừ lâu, đứng dậy, cất bước đi ra.

Doãn Trung Ngọc liếc nhìn Thư Điềm một cái rồi vội vàng đuổi theo Dạ Dữ.

Cửa gỗ mở rộng, hai bóng người áo đỏ bước vào giữa màn mưa, càng lúc càng khuất xa.

Thư Điềm trừng mắt nhìn theo bóng lưng đỏ sẫm kia, người này cũng thật là không biết điều!

Khuôn mặt xinh xắn phồng lên, rõ ràng nàng là một trù nương khá có tiếng ở hẻm Võ Nghĩa, thế mà cũng bị thực khách từ chối?

Trong lòng nàng hơi rầu rĩ.

Một lúc sau, nàng khóa cửa quán ăn, che chiếc ô bằng giấy dầu đi về nhà.

Mưa phùn rơi lên ô.

Thư Điềm dùng một tay vén vạt váy, tay còn lại cầm ô, đi dọc theo hẻm Võ Nghĩa, bước ngắn bước dài hướng về phía trước.

Hàng quán trong hẻm Võ Nghĩa đều đã thu dọn sạch sẽ, chỉ có vài người đi lại ngoài đường.

Thư Điềm đi bộ chưa tới một khắc đã về tới nhà ở phố Trường Ninh.

Mưa đã tạnh hẳn.

Thư Điềm gấp ô lại, nhẹ nhàng giũ ô, nước mưa khẽ văng ra.

Nàng đẩy cổng vào sân nhà mình.

Đây là một khoảng sân vắng vẻ yên tĩnh, mặc dù không rộng lắm nhưng lại rất sạch sẽ.

Trong sân trồng một bồn hoa nho nhỏ, bây giờ sang thu đã không còn hoa nở nhưng bồn hoa vẫn tinh tươm gọn gàng.

Trên hàng lang đi vào sảnh chính có một phụ nhân nhìn chừng ngoài bốn mươi đang ngồi trên ghế mây, mặc dù quần áo trên người nàng đơn sơ giản dị nhưng mặt mày rất thanh tú, khí chất dịu dàng.

Tay Lưu thị đang cầm sợi chỉ, mắt nheo lại nhìn cây kim thêu trong tay bên kia.

“Mẫu thân!” Thư Điềm cười gọi.

Lưu thị ngước mắt lên nhìn, ý cười hiện lên trên khuôn mặt: “Điềm Điềm về rồi đấy à?”

Thư Điềm đặt ô dựa vào tường cạnh hành lang rồi đi tới.

“Mẫu thân lại đang thêu thùa đấy ạ? Cẩn thận kẻo đau mắt ạ.” Thư Điềm nhận lấy kim và chỉ từ trong tay nàng.

Lưu thị cười dịu dàng: “Có gì đâu chứ, chỉ có xâu kim hơi mất công chút thôi.”

Thư Điềm cầm đầu sợi chỉ lên, đưa ra ngoài sáng, khéo léo xâu kim rồi trả lại nàng.

“Được rồi, mẫu thân đừng thêu lâu quá, bao giờ mỏi mắt nhớ phải nghỉ ngơi đấy.”

Lưu thị hiền hòa đáp: “Được rồi, mẹ biết rồi. Không đi xem xem cha con đang làm món gì đi?”

Dứt lời, Lưu thị nhìn về phía nhà bếp, bĩu môi.

Thư Điềm hơi ngây ra, rồi lập tức cười gật đầu, xoay người đi vào bếp.

Lưu thị nhìn theo bóng lưng Thư Điềm, nụ cười ảm đạm.

Một lúc sau, nàng thở dài một hơi.

Thư Điềm bước nhanh vào nhà bếp.

Mặc dù căn nhà khá nhỏ, nhưng nhà bếp lại không hề nhỏ.

Trong bếp, Đổng Tùng đang đứng trước một cái nồi lớn, tay cầm muôi tập trung đảo thịt gà trong nồi.

Hắn đã ngoài năm mươi, dáng người hơi mập, mặc một bộ đồ màu nâu, còn thắt một chiếc tạp dề sạch sẽ quanh phần thắt lưng tròn trịa.

“Cha đang làm món ngon gì đấy?” Thư Điềm cười tươi chạy tới cạnh hắn.

Đổng Tùng thấy nữ nhi đã về thì cười híp cả mắt: “Con đoán thử xem!”

Lúc nói chuyện, hàng ria mép màu xám tro của hắn hơi vểnh lên, trông rất hiền hậu.

Thư Điềm liếc nhìn trong nồi, thịt gà trắng nõn đang được chần trong nước.

Trên thớt đặt một cái tô to, bên trong ngâm mấy cây nấm đen thui.

Thư Điềm đảo tròn mắt, giọng dịu dàng: “Có phải là cha đang làm gà hầm nấm không?”

Đổng Tùng cười thành tiếng: “Đoán đúng rồi, con mèo ham ăn!”

Thư Điềm mím môi cười, ngoan ngoãn nói: “Cha, để con làm cho, chân cha không khỏe, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi ạ.”

Ngày trước Đổng Tùng bị thương ở chân, cứ mỗi độ thu đông là lại đau dữ dội.

Bây giờ có tuổi rồi lại càng không thể đứng quá lâu.

Đổng Tùng đáp: “Chẳng qua là làm chút đồ ăn thôi mà, cha đâu có yếu thế chứ!”

Thư Điềm không chịu, vươn tay giành mất cái muôi của hắn, đẩy hắn ngồi xuống một cái ghế cạnh đó, nghiêm nghị nói: “Cha cứ ngồi đây với Điềm Điềm là được.”

Đổng Tùng nói không lại nữ nhi, chỉ đành cởi tạp dề ra, chậm rãi ngồi xuống.

Món gà hầm nấm này Thư Điềm đã từng làm rất nhiều lần, rất có kinh nghiệm.

Nàng dùng muôi nhẹ nhàng đảo thịt gà trong nồi, thịt gà được chần với nước sôi không còn nước đỏ, chuyển sang trạng thái nửa chín.

Thư Điềm nhanh tay vớt thịt lên, bỏ vào trong tô để dùng sau.

Lúc này thịt gà có màu trắng nõn, cũng rất mềm.

Nàng lại bày tất cả các nguyên liệu Đổng Tùng đã chuẩn bị xong xuôi ra, lại lần nữa cho thêm dầu vào nồi, đun với lửa lớn.

Chờ dầu sôi lên tỏa mùi thơm, nàng đổ hết thịt gà vào trong nồi.

Thịt gà trắng nõn gặp dầu sôi lập tức phát ra tiếng “xèo xèo”, một giọt dầu sôi bắn lên, Thư Điềm linh hoạt nghiêng người tránh đi, cái muôi trong tay vẫn không ngừng nghỉ, tiếp tục đảo đều.

Chỉ chốc lát sau, thịt gà tỏa ra mùi thơm nức, lớp da bên ngoài đã ngả vàng, Thư Điềm lập tức cho thêm hành gừng tỏi và nước tương vào nồi.

“Xèo…” Nước tương vào nồi, lập tức hòa quyện vào trong thịt gà.

Thịt gà dính nước tương thì bắt đầu chuyển sang màu nâu sánh.

Thư Điềm dành ra một tay, lấy nước ngâm nấm hương đổ vào trong nồi.

Nước ngâm nấm hương có màu vàng nâu, chứa nhiều chất dinh dưỡng hơn nước bình thường, hầm lên thành canh cũng thơm ngon hơn.

Nước đổ xâm xấp mặt thịt, một nồi đầy ắp.

Nấm cũng được cho vào trong nồi, nổi lên trên mặt nước, Thư Điềm bỏ thêm chút muối ăn, dùng muôi khuấy nhẹ rồi đậy vung lại.

Với món thịt gà hầm nấm này, độ lửa giữ vai trò rất quan trọng, không thể vội vàng gấp gáp.

Đổng Tùng thấy nữ nhi thao tác rất thành thạo thì vô cùng hài lòng.

“Tay nghề bếp núc của Điềm Điềm càng ngày càng tốt, giỏi lắm, giỏi lắm!”

Thư Điềm ngượng ngùng cười: “Đều nhờ cha dạy cả.”

Từ nhỏ Thư Điềm đã biết Đổng Tùng rất giỏi nấu ăn, tay nghề hơn xa các đầu bếp bình thường.

Trước kia từng có tửu lâu nức tiếng trong kinh thành mời hắn về làm đầu bếp nhưng hắn từ chối chẳng hề do dự.

Sau đó còn có quan lớn mời hắn vào nhà bếp trong phủ mình chỉ bảo đôi điều, nhưng hắn cũng không chịu đi.

Thư Điềm từng hỏi hắn nguyên nhân, Đổng Tùng chỉ đáp: “Cha muốn ở cạnh Điềm Điềm nhiều hơn, Điềm Điềm mới là quan trọng nhất.”

Đổng Tùng coi nàng như hòn ngọc quý, vô cùng yêu thương nàng.

Thư Điềm cũng thích bám dính lấy phụ thân, lúc còn bé xem hắn nấu ăn thì học theo, bây giờ tài bếp núc của nàng cũng đã rất khá.

Trong nồi phát ra tiếng sôi sùng sục.

Thấy thời gian nấu cũng đã kha khá, Thư Điềm lấy miếng vải cách nhiệt, nhấc vung nồi ra.

Mùi thịt ùa vào mặt.

Nước hầm thịt gà chuyển sang màu vàng óng, liên tục nổi bọt li ti.

Thư Điềm cho vào ít sợi miến, đun lửa lớn cho sợi miến nhanh chóng mềm đi và trở nên trong suốt, lẫn vào giữa thịt gà và nấm, sau cùng thêm một hồi lửa nhỏ để canh đặc hơn.

Nấm hương nấu chín trở nên đen bóng, thịt gà chín vàng óng ánh, ẩn phía dưới nước canh đặc sánh là những sợi miến mềm dai quấn quýt lấy nhau như thể đang chờ ai đó dùng đũa tách chúng rời xa nhau.

Một nồi đầy ăm ắp tỏa hương thơm khắp chốn.

Giọng Thư Điềm trong vắt: “Ăn cơm thôi!”