Chương 7

Lúc này, trong phòng chứa củi, mặt Ngô Thận bị Tuyết Cầu liếʍ ướt. Hắn giật mình mở mắt ra lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Thanh Nhụy nhíu mày, hít sâu một hơi, quay đầu lại bình tĩnh hỏi lại: “Tỷ tỷ, tỷ muốn ta làm gì sao?” Đúng là âm hồn bất tán.

Thúy Lan ung dung nhìn kỹ Thanh Nhụy. Thanh Nhụy cầm bánh bao và thuốc trong tay. Nàng cúi đầu xuống trông vô cùng ngoan ngoãn, nhưng nàng càng làm như vậy ả ta lại càng tức giận!

Thúy Lan cầm cái bát lên, ngửi thử rồi đặt mạnh vào cái khay trên tay Thanh Nhụy.

Thanh Nhụy suýt chút nữa không giữ được, đánh rơi cái bát.

Thúy Lan hỏi: “Thứ này để con chó ở trong phòng kia uống sao?”

"Tỷ tỷ, ngày hôm qua Tuyết Cầu đi ra ngoài mắc mưa sợ bị nhiễm phong hàn, cho nên ta muốn cho nó uống thuốc."

"A, tối hôm qua sao không thấy ngươi nấu thuốc cho Lục hoàng tử? Hiện tại ta thấy ngươi đối xử với một súc sinh còn tốt hơn cả Lục hoàng tử.”

Đây là cách hoàng hậu nương nương dạy ngươi chăm sóc lục hoàng tử sao? "

Thanh Nhụy cau mày chán ghét nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đều cùng nhau chăm sóc Lục hoàng tử, sao lại liên quan đến Hoàng hậu nương nương ở đây.

Tỷ tỷ muốn làm gì cũng được, không sao cả. Nhưng tỷ không thể vấy bẩn danh dự của Hàng hậu nương nương.

Dù thế nào ta cũng nghe ra ý của tỷ tỷ là hoàng hậu cho rằng lục hoàng tử còn không bằng súc sinh.



Tỷ có muốn muội bẩm báo việc này cho hoàng hậu nương nương để cho người tự mình định đoạt hay không? "

Thúy Lan nghe xong sắc mặt liền tái xanh, Thanh Nhụy trước giờ luôn mặc kệ cho ả ta bắt nạt, từ khi nào lại dám nói chuyện như thế!

Nhất thời cảm thấy không giữ được mặt mũi, hung ác hất đổ khay trên tay Thanh Nhụy, còn cho nàng một bạt tai

Thanh Nhuỵ bị đau xoa xoa mặt. Nhìn lại Thúy Lan, dáng vẻ tức muốn hộc máu kia thật đúng là nực cười.

Thúy Lan chỉ vào mũi nàng chửi: "Tiện nhân chết tiệt! Vừa tới trước mặt Lục hoàng tử thì như một người câm. Bây giờ, miệng ngươi nói còn hay hơn người kể chuyện đó!" Thúy Lan nhìn chằm chằm dáng vẻ nước mắt lưng tròng của nàng, ả ta lại càng tức giận: “Ngươi ở trước mặt lục hoàng tử sẽ giả bộ đáng thương để được đồng tình. Một ngày nào đó, ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi!” Nói xong ả ta còn dẫm lên bánh bao trên đất rồi mới rời đi.

Thanh Nhuỵ thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn nàng dùng lời nói chọc giận để ả ta bỏ đi, nếu không để ả phát hiện người bên trong liền thảm rồi.

Nàng nhặt những mảnh sứ và bánh bao còn sót lại vào khay, đẩy cửa ra, đặt khay lên bàn, cầm một cái bánh bao ném cho Tuyết Cầu bên cạnh đống cỏ khô.

Nàng xoa đầu Tiết Cầu đang chuyên tâm ăn bánh bao đầu, nói: "Ngươi thật tốt, không phải chịu người khác ức hϊếp. Ngươi không cần gánh chịu tất cả, nếu như có cơ hội ta cũng muốn đầu thai làm chó giống ngươi, không có cảm xúc hay tức giận." Thanh Nhuỵ hít hít cái mũi. Biết rõ không nên tức giận, không nên tủi thân, nhưng đúng là không nhịn được.

Ngô Thận nhìn nữ tử đang ngồi xổm nói chuyện với con chó, có hơi buồn cười.

Đêm qua nàng là người đã cứu mình?

Hắn nhớ rõ ràng nàng là cung nữ thường xuyên đến đưa y phục. Nghĩ lại thì đã lâu rồi hắn cũng chưa được gặp nàng.

Vừa rồi là người nào ức hϊếp nàng?

Vì không muốn để nữ nhân xấu hổ, hắn ho khan vài tiếng.



Nữ tử đột nhiên ngẩng đầu, quay đầu nhìn Ngô Thận.

Hắn! Hắn! Hắn! Tỉnh rồi! Vừa mới nhất định thấy nàng khóc. Thật mất mặt!

Thanh Nhuỵ đứng lên đối mặt với hắn, cúi đầu, đỏ mặt, chân tay luống cuống. Đột nhiên, nàng chợt nhớ tới gì đó khó khăn đưa bánh bao nàng phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn cho hắn. Vì sao lại là chín chín tám mươi mốt kiếp nạn? Chân đá phải bàn, giống như người mù, tay luôn đặt lệch vị trí của bánh bao, không lấy được, lúc gần tới trước mặt, chân trái giẫm lên chân phải.

Dưới đôi mắt đào hoa mở to nhìn chằm chằm của Ngô Thận, Thanh Nhụy đã làm ra những điều xấu xí này.

Trong lúc Thanh Nhụy đang cười như kẻ ngốc, vươn tay đặt bánh bao tới gần miệng Ngô Thận, Ngô Thận liền bật cười một tiếng.

Thanh Nhuỵ ngây người, thì ra khi hắn thoải mái cười to như vậy lại vô cùng đẹp.

Ngô Thận bị ánh mắt của Thanh Nhuỵ nhìn chằm chằm không được tự nhiên, lập tức im lặng.

Lúc này Thanh Nhuỵ mới hoàn hồn, lại giơ bánh bao trong tay lên, ra hiệu hắn cầm lấy ăn.

“Ngươi lại để cho ta ăn cái này?” Ngô Thận nói.

Thanh Nhuỵ nhìn thấy chiếc bánh bao này vừa bị nha đầu chết tiệt Thúy Lan đó giẫm lên! Nàng vội vàng đứng dậy nói muốn ra ngoài lấy thức ăn. Ai ngờ vừa chạy tới cửa, lại giẫm lên ngưỡng cửa suýt chút nữa ngã xuống, nàng chỉ có thể quay đầu cười ngu ngốc với Ngô Thận. Sau đó, hoảng loạn chạy trốn khỏi tầm nhìn của Ngô Thận.

Ngô Thận nhìn bóng lưng vội vã hoang mang ra ngoài nàng, khóe môi không nhịn được cong lên.

Trên đường đi lấy bánh bao, Thanh Nhụy thậm chí còn có cảm xúc chết tâm, mấy hành động làm cho người khác hít thở không thông này, Ngô Thận chắc chắn nghĩ nàng là một đứa ngốc.