Chương 8

Một lúc sau, Thanh Nhuỵ ngồi bên đống cỏ khô, hai tay ôm hai chân co quắp lại, mũi chân gõ nhịp nhàng có tiết tấu trên mặt đất. Nàng đã thích nghi để hòa hợp với Ngô Thận, cũng không còn quá lúng túng nữa. Nàng lén nhìn Ngô Thận đang ngồi bên cạnh ăn bánh bao.

Thanh Nhuỵ vẫn luôn cảm thấy hắn thật dịu dàng, không ngờ hắn cũng rất cao quý, mặc dù vô cùng đói khát, nhưng hắn ăn rất thong thả từ từ, rất có khí chất.

Xứng với gương mặt tuyệt mỹ đáng chết kia dưới ánh nắng ngoài cửa sổ trông cực kỳ xinh đẹp.

Đặc biệt là đôi môi mỏng màu hồng nhạt, lúc đóng lúc mở cắn bánh bao vô cùng mê người.

Nàng cực kỳ hy vọng mình chính là cái bánh bao kia.

Ngô Thận cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thanh Nhụy, có chút không được tự nhiên, nhíu mày nói “Ngươi đang nhìn cái gì?”

Thấy hắn nhíu mày, Thanh Nhuỵ cho rằng hắn chán ghét chính mình, vội vàng cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Không! Không có gì!"

Ngô Thận không thích có mối quan hệ quá thân thiết với người khác, hắn hỏi: “Vì sao lại cứu ta?” Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, những chuyện đã trải qua nói cho hắn biết, khi một người xa lạ ra tay giúp mình, chỉ có rắp tâm khác. Hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.

Bản thân mình khổ tâm làm việc nhiều năm như vậy, bây giờ đã được Hoàng thương yêu thích. Có lẽ người này coi trọng thân phận này của hắn.

Thanh Nhuỵ nói: “Bởi vì dung mạo của ngươi rất đẹp, có tính không?”

“······”



Thanh Nhụy lại hỏi: "Nói ra thì người hại ngươi là ai? Ngươi đắc tội ai sao?"

“······” không thể để nàng biết.

Ngô Thận nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đào hoa mê người phảng phất như ánh hoàng hôn lung linh trên mặt hồ, sóng nước lấp lánh, như muốn hút linh hồn người ta vào trong.

Hắn không rõ, người này đã không muốn đòi lợi ích từ hắn còn hỏi mấy câu đó. Chẳng lẽ thật sự chỉ đơn thuần cứu hắn sao?

Thanh Nhuỵ bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, có lẽ mặt nhiệt độ trên mặt mình đã luộc chính được cả trứng rồi.

“Hỏi ngươi đó, sao lại không trả lời?” Thanh Nhuỵ cắn môi hỏi.

Ngô Thận lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: "Ngươi, không biết thì tốt hơn."

"..." Lần này đến lượt Thanh Nhụy không nói nên lời. Nhìn một người ôn nhu như vậy, đối với mọi người đều có vẻ hòa nhã, lễ phép, nhưng thực ra hắn chỉ là dùng sự lễ phép như vậy để ngăn cách mọi người với lòng mình mà thôi.

Hắn càng như vậy, nàng càng muốn tới gần hắn. Hắn giống một quyển thoại bản tình tiết xuất sắc, khiến Thanh Nhuỵ muốn ngừng mà không được.

Vất vả lắm mới được ngồi cùng một chỗ với người trong lòng, Thanh Nhuỵ muốn ở lại thêm nữa. Sau đó ······ sau đó hai người đều vô cùng xấu hổ, nhưng Thanh Nhuỵ da mặt dày ở nửa nén hương mới lưu luyến rời đi.

Ngày hôm sau, Thanh Nhuỵ tới thỉnh an Lục hoàng tử, từ trong phòng đi ra, lại vương phải một chân Thúy Lan hại nàng ngã sấp mặt.



Thanh Nhuỵ đứng lên, nhìn vết thương trên cánh tay và lòng bàn tay, nàng không thể chịu đựng được nữa. Không thể nhịn nữa! Nàng lập tức đứng dậy phẫn nộ quát vào mặt Thúy Lan: : “Thúy lan! Ngươi dừng có quá phận, con người đều có giới hạn cuối cùng!” "

Thúy Lan phát hiện, Vương Du và Thanh Nhuỵ luôn giấu ả lặng lẽ nói chuyện, ả ta nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Quá phận? Ả ta còn chưa có gì là quá phận đâu? Này tính là gì? Thúy Lan liền nói, đây là do chính nàng không cẩn thận té ngã, quay sang người ả tức giận cái gì.

Chỗ vừa bị thương có hơi đau đớn, Thanh Nhuỵ cắn răng nói: “Thúy lan, ta vốn nghĩ chúng ta tuy không cùng một chủ tử phái tới nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng trung thành với một chủ tử, hẳn nên yên bình ở chung.

Xem như không thể hoà bình chung sống, ít nhất cũng có thể không không để ý đến nhau, xem như bây giờ không thể?” Nàng hung ác nhìn chằm chằm Thúy Lan.

Thúy Lan tiến lên một bước, nhìn thẳng nàng nói: “Thì ra đây là gương mặt thật của ngươi! Vâng vâng dạ dạ mới không phải phong cách của ngươi. Ngươi sẽ chỉ tỏ ra nhu nhược trước mặt Lục hoàng tử.”

Thanh Nhuỵ cong môi cười nói: "Cứ chờ xem, nếu ngươi không muốn ta sống tốt, vậy ngươi cũng đừng nghĩ cuộc sống sau này của ngươi sẽ được yên bình."

Thúy Lan căn bản không sợ. Trước kia đều vâng vâng dạ dạ, cho rằng nàng nói vài câu tàn nhẫn ả ta có thể tin sao?

“Ngươi cho rằng ta sợ ngươi ư? Đừng có dọa người.” Ả ta dùng ngón trỏ chọc chọc vào trán nàng.

Thanh Nhuỵ bị chọc đến mức gân xanh nổi hết lên, bàn tay rũ bên người nắm chặt lại, cực kỳ dùng sức. Nàng chậm rãi đưa nắm tay lên.

Đột nhiên, có ánh sáng lướt qua.