Chương 23: Ngày thứ hai mươi ba ở trường mẫu giáo.

Hứa Ý lập tức đỡ trán.

Kiều Y cười trộm.

Chủ tiệm nói: “Bạn nhỏ nói đúng lắm.”

Phí Phí nhìn Hứa Ý chằm chằm.

Hứa Ý nói: “Được, trang điểm thì trang điểm.”

Phí Phí ngay lập tức vui vẻ hẳn lên.

Hứa Ý quay đầu nhìn chủ tiệm, hỏi: “Bây giờ phải chọn cách trang điểm luôn à?”

Chủ tiệm cười nói: “Thực ra là không cần, chúng tôi có thể cho cậu xem cách trang điểm cho trẻ con, không cần chú ý nhiều như vậy, cứ trang điểm tùy ý thôi, như vậy cũng rất đẹp rồi.”

“Là người trong tiệm các anh trang điểm cho mấy bé à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy sáng ngày mai chúng tôi qua đây trang điểm.”

“Không cần phiền phức thế đâu, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ tới trường mẫu giáo của tụi cậu cho mấy bạn nhỏ mặc quần áo tử tế rồi trang điểm linh tinh, làm xong thì các cậu trực tiếp đi tham gia cuộc thi là được.”

“Được.” Tiếp đó Hứa Ý hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Chi phí tính kiểu sao nhỉ?”

Chủ tiệm liền trả lời: “Miễn phí.”

“Miễn phí?” Hứa Ý giật cả mình.

Chủ tiệm cười nói: “Đúng vậy, không phải các cậu tham gia cuộc thi à? Mặc quần áo của chúng tôi cũng tương đương với việc tuyên truyền giúp chúng tôi rồi, đương nhiên là không lấy tiền.”

“Chỉ là cuộc thi ca hát trẻ em nhỏ mà thôi, cũng không tuyên truyền được gì.”

“Vậy cũng hơn với khi không tuyên truyền rồi.”

Hứa Ý suy nghĩ qua một chút, hỏi: “Có phải bác Hải lén trả tiền cho bọn anh không?”

“Không có không có, bác Hải không có đưa tiền cho tôi, là tôi chủ động không lấy tiền.” Chủ tiệm thật lòng thật dạ nói: “Thật sự là bởi vì mấy bé mặc đẹp quá, tôi thật lòng muốn qua lần thi tài này, tuyên truyền cho cửa tiệm một chút, nên tôi cũng có yêu cầu.”

Hứa Ý hỏi: “Yêu cầu gì ạ?”

“Không che lô-gô trên quần áo mấy bé đi.”

Đúng thật là muốn quảng cáo.

Phí Phí với Nora hiện giờ cũng thành mấy bé cưng đi quảng cáo dạo rồi nhỉ?

Hứa Ý suy nghĩ một chút, cái này không thành vấn đề, liền đồng ý.

Cậu lại hỏi tiếp: “Trang điểm dù sao cũng phải thu phí chứ ha?”

“Không cần nhiều, lấy của cậu 50 tinh tệ đi.”

Hứa Ý thanh toán ngay 50 tinh tệ rồi cùng Kiều Y dẫn đám bé con trở về trường mẫu giáo.

Sáng hôm sau chủ tiệm liền mang nhân viên qua, nghiêm túc trang điểm, mặc quần áo cho các bạn nhỏ.

Không thể không nói, giá trị nhan sắc của đám bé con lớp mầm trường mẫu giáo Hồng Tinh thật sự rất cao.

Bé nào bé nấy đều đẹp vô cùng.

Sau đó Hứa Ý, Kiều Y, phụ huynh cùng các bạn nhỏ ngồi lên xe tinh tế đã thuê từ trước, đi đến nơi tổ chức cuộc thi ca hát trẻ em, trái với cuộc thi ở khu thương mại lần trước, lần này là tổ chức trong giảng đường rất chính quy.

Có điều Hứa Ý và Kiều Y được mang mấy bé vào trong hậu trường.

Vì vậy phải chia tay nhóm phụ huynh ở khu ghế ngồi của giảng đường.

Vừa vào hậu trường, đã thấy trên tường có một hàng chữ “Hiện trường cuộc thi Tiếng hát Thiếu nhi lần thứ ba của App video Quả Dứa, vô cùng tỏ lòng cảm ơn sự ủng hộ mạnh mẽ của Dụng cụ trẻ em Tiểu Thiên Tài”, dời ánh mắt đã thấy có rất nhiều bạn nhỏ.

Mấy bé đều cỡ bốn năm tuổi, ăn mặc trang phục đủ loại màu sắc, đều rất đáng yêu, thế nhưng bộ đồ chú hổ có trật tự của mười bảy bạn nhỏ và bộ đồ thiên sứ của Nora từ trường mẫu giáo Hồng Tinh lại chói mắt hơn một chút.

Vì thế Hứa Ý, Kiều Y mang mấy bé đi lên phía trước một bước đã thu hút ánh mắt của mọi người.

Tiểu Lưu phụ trách cuộc thi thấy thế thì ngây người một chút.

Nhìn lại dòng chữ “Trường mẫu giáo Hồng Tinh” trong tay Phí Phí.

Trường mẫu giáo Hồng Tinh.

Hiệu trưởng Hứa Ý.

Tiểu Lưu lại nhớ đến thái độ quan tâm đến phần thưởng của Hứa Ý, khóe miệng y co quắp một chút, trường mẫu giáo Hồng Tinh quả nhiên không giống người thường, thực sự thi hết toàn bộ.

Y còn nghi Hứa Ý cho thi hết là vì để lấy thêm được vài phần thưởng.

Chắc chắn là vậy.

Có điều hiệu trưởng Hứa cũng thật sự là gan lớn, mấy đứa nhỏ ba bốn tuổi rất khó để thống nhất làm chung một việc, phái đến cỡ trên năm tuổi mới có thể có chút kỷ luật, cho nên mấy lớp mầm của các trường khác dù có dự thi cũng sẽ không cho thi hết.

Nhưng mà hiệu trưởng Hứa lại làm.

Lát nữa lên trên sân khấu không biết sẽ rối thành dạng gì nữa.

Có điều cũng không liên quan gì, thể hiện không tốt, cứ thẳng tay biên tập cắt đi, không phát lại trên App video Quả Dứa là được.

Nghĩ như vậy, y liền mỉm cười chào đón đám Hứa Ý.

Mời đám Hứa Ý người đông thế mạnh đến một gian phòng riêng, cung cấp đồ ăn vặt và nước, mở màn hình lập thể trong phòng để bọn họ thấy được hiện trường cuộc thi, lát nữa đến lượt của họ, y sẽ dẫn các bé lên trên sân khấu.

Y rất chuyên nghiệp nói: “Ngài không cần lo lắng, còn lại cứ giao cho tôi là được.”

“Được, làm phiền rồi.” Hứa Ý nói.

“Không cần khách sáo.”

Tiểu Lưu rời đi.

Mấy bạn nhỏ quả thực nhịn không được, ở trong phòng chơi đùa, lúc đầu đáng nhẽ bọn nhóc sẽ mặc bộ đồ khủng long, thế nhưng đồ khủng long không có size lớn, Phí Phí lúc mặc còn có cảm giác bộ đồ khủng long xanh sắp rách ra mất, chỉ có thể đổi thành bộ đồ chú hổ.

Phí Phí mặc bộ đồ hổ trắng lông xù, các bé còn lại là đồ chú hổ có vằn.

Đứa nào cũng bụ bẫm, ngây thơ.

Hứa Ý biết bọn nhỏ năng lượng dư thừa nên cũng không hạn chế, cứ để đám nhóc chơi ở trong phòng, dù sao trong này cũng không có người khác.

Không bao lâu hiện trường cuộc thi đã bắt đầu, bọn họ xem màn hình lập thể, thấy MC đọc lời khai mạc, xem được tiết mục biểu diễn của quán quân lần trước, tiếp đó bắt đầu thi đấu, có hát “Chú thỏ con ngoan ngoãn”, có nhảy vũ điệu mặt trời, có đánh đàn piano trẻ em,… đều rất xuất sắc và đáng yêu.

Hứa Ý nhìn Nora.

Nora vẫn luôn ngồi trước mặt Hứa Ý, nhìn chằm chằm màn hình lập thể.

Hứa Ý xoa đầu nhỏ của Nora, nói: “Nora đừng sợ, ông với bà còn đang ở dưới sân khấu xem mà.”

“Hiệu trưởng thì sao ạ?” Nora hỏi.

“Lát nữa hiệu trưởng sẽ ở phía sau coi con.”

“Hiệu trưởng vẫn nhìn con ạ?”

“Đúng vậy.” Hứa Ý đáp.

Đúng lúc này Tiểu Lưu tiến vào, đến lúc Nora lên sân khấu.

Hứa Ý giao đám Phí Phí cho Kiều Y, cậu đi đến hậu đài, nói với Nora: “Cứ múa như trước đây con đã múa thôi, không sao đâu.”

Nora gật đầu.

“Đi đi.”

Nora chậm rãi đi tới sân khấu, ánh đèn chiếu lên người bé, khán giả liền thấy một cô bé mặc một chiếc váy màu trắng, nho nhỏ một cục, tóc đen như mun, ánh mắt long lanh, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, rất nhiều người lớn đều không có sức đề kháng với động vật dễ thương và trẻ con đáng yêu.

Lúc nhìn thấy Nora lập tức kinh ngạc hô thành tiếng, nhất là lúc nghe được Nora êm ái tự giới thiệu bản thân, cả đám khán giả đều mềm cả lòng.

Bà lão Hải Tư che miệng, vui vẻ tới mức chảy cả nước mắt.

Ông của Nora quay trực tiếp hiện trường cho cha mẹ Nora.

Nora non nớt nhỏ giọng nói: “Bài con muốn múa là “Em bé tuyết”.”

Nói xong, bé quay đầu nhìn lại.

Hứa Ý cười, dùng tay ra hiệu cố lên.

Tiếp đó điệu nhạc ấm áp, chữa lành lòng người vang lên.

Nora duỗi hai tay ra bắt đầu múa.

Đây là bài múa mẹ đã dạy bé, rất đơn giản, chậm rãi.

Cánh tay và chân bé nhỏ, cũng không múa được trình độ tiêu chuẩn, mọi động tác đều toát lên vẻ non nớt, cũng vì thứ cảm giác tự nhiên này, lại có vẻ càng ấm áp, chữa lành hơn.

Ba mẹ của Nora đang ở trong phòng bệnh của tinh cầu Trung tâm và bà nội Hải Tư đang ở hiện trường không ngừng rơi lệ, lần đầu tiên bọn họ cảm thấy được Nora không phải là một bé thích khóc, thích nũng nịu, bé thật ra cũng rất có năng lực.

Những khán giả khác đều bị sự ấm áp và đáng yêu của Nora cảm hóa.

Múa hết một bài, Nora ngừng lại, MC khen ngợi vài câu, hỏi: “Bạn nhỏ Nora, con cảm thấy con múa thế nào?”

Nora ngượng ngùng không muốn nói.

MC cười, nói: “Bạn nhỏ Nora là một bé con thẹn thùng nhỉ, vậy chúng ta đi tìm thầy cô có được không?”

“Được ạ.”

Nora nói xong ngay lập tức chạy về sau sân khấu.

Hứa Ý một tay ôm lấy Nora, cười khen: “Nora múa giỏi quá! Có nghe thấy không? Nhiều tiếng vỗ tay như thế đều dành cho con hết.”

Nora cong đôi mắt thành hình trăng lưỡi liềm, lộ ra mấy chiếc răng trắng như gạo.

Đáng yêu vô cùng.

“Đi, chúng ta về xem mấy bạn khác biểu diễn.”

Nora nghiêm túc mà gật đầu: “Dạ.”

Trở lại phòng nghỉ, đám O’Neill, Jiman và Phí Phí xông hết lên khen lấy khen để Nora.

O’Neill nói: “Nora nhỏ, cậu nhảy giỏi quá!”

Phí Phí nói: “Giống y như một nàng tiên nhỏ vậy.”

O’Neill nói: “Không phải, là thiên sứ nhỏ mới đúng!”

“Giống nàng tiên nhỏ!”

“Giống thiên sứ nhỏ!”

Phí Phí lại cãi vả với O’Neill.

Hứa Ý buông Nora ra, nói: “Đám tụi con còn có thời gian cãi nhau à, sắp lên sân khấu biểu diễn cả rồi, chuẩn bị xong hết chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi ạ!” Phí Phí lớn tiếng nói.

Lòng tự tin của Phí Phí đối với phần ca hát của mình phải nói là đệ nhất vũ trụ, thấy người khác nghe bé hát, bé chẳng biết hồi hợp là gì, trái lại còn cảm thấy bản thân có thể được hạng nhất nữa là.

Còn bọn O’Neill và Jiman là biểu diễn tập thể, cả đám nhảy múa chung với nhau thì có gì là căng thẳng đâu.

Vì thế trạng thái của cả bọn cũng có vẻ là không tệ.

Đúng lúc này Tiểu Lưu lại đến, bảo đám Phí Phí có thể đi chuẩn bị.

“Sắp hát rồi!” Phí Phí phấn khích không thôi.

Hứa Ý và Kiều Y nhanh chóng xếp đội hình cho bọn nhỏ, để bọn nhỏ bước theo đội hình, giống như khi đã tập ở trường mẫu giáo là được.

Nhưng Phí Phí quá hăng hái, còn chưa bước lên sân khấu, đã té lộn mèo một cái “Bịch”.

Tiểu Lưu: “…”

Hứa Ý: “…”

Phí Phí rất nhanh đã đứng lên.

O’Neill hỏi trước: “Cậu té có đau không?”

Phí Phí trả lời: “Không đau.”

Tiếp đó O’Neill mang vẻ mặt ghét bỏ nói: “Mà sao cậu lại té thế kia?”

“Tớ không biết nha.” Phí Phí nói.

“Cậu còn hát được không đó?”

“Được!” Phí Phí tự tin nói.

“Cậu còn có thể lấy hạng nhất được à?”

“Tớ chắc chắn là giải nhất, có té lộn mèo một cái, tớ vẫn có thể hát được hạng nhất!” Phí Phí kiên quyết nói.

“Cậu khoác lác quá đi!”

“Đừng ồn nữa, nhanh lên sân khấu.” Hứa Ý vội vàng nhắc nhở.

Phí Phí không phục nói với O’Neill “Tớ hát là siêu giỏi, hứ!”, rồi chạy lên sân khấu, đám bé con O’Neill cũng lên theo.

Khán giả bỗng chốc thấy được hơn mười nhóc con vừa đáng yêu vừa sôi nổi, không nhịn được mà nở nụ cười.

Phí Phí xưa nay tự tin, chẳng bị ảnh hưởng gì từ cú ngã lúc nãy, ngẩng đầu ưỡn ngực mà tự giới thiệu: “Chào mọi người, con tên là Phí Phí, con đến từ trường mẫu giáo Hồng Tinh, con và các bạn học của con mang đến cho mọi người một bài hát “Bài ca sức khỏe” ! Vỗ tay!”

Nghe vậy khán giả ồn ào cười to.

MC thấy thế vội vàng bước lên, nói với Phí Phí hai câu, sau đó Phí Phí đã không chờ được nữa mà bắt đầu hát.

“Bài ca sức khỏe” là do Hứa Ý dựa theo một bài nhạc thiếu nhi của tinh cầu 1413 mà viết lời lại lần nữa:

“Dậy dậy sớm, rửa rửa tay.

Nhảy nhảy múa, lắc lắc mông.

Vẫy vẫy tay, đá đá chân.

…Em phải sạch sẽ, không được ở dơ.

Em phải ăn uống, không được kén ăn…”

Giai điệu rất dễ thương, lời ca cũng đáng yêu nữa, Phí Phí hát cũng rất sinh động, sân khấu thoáng cái tưng bừng hẳn lên.

Tiểu Lưu ban đầu cho rằng mười bảy đứa nhỏ chắc chắn sẽ rối thành một đống tơ vò.

Kết quả phát hiện mấy bé con thế mà lại nhảy đều nhau tăm tắp.

Giống như là ngày nào cũng nhảy vậy!

Hoàn toàn không thể tập luyện chỉ trong vòng vài ngày được!

Là những đứa nhỏ này có tư chất trời ban hả?

Chờ đã!

Mấy đứa nhỏ nhảy thành thạo như vậy!

Này hình như là bài thể dục buổi sáng?

Đúng rồi!

Là bài thể dục buổi sáng!

Tiểu Lưu đột nhiên hiểu ra, hiệu trưởng Hứa Ý vốn dĩ chẳng bày cho mấy bạn nhỏ bài nhảy mới, mà là một lần nữa dựa theo động tác của bài thể dục buổi sáng mà biên soạn ca từ, sau đó chỉ cần để Phí Phí đứng hát nhớ kỹ lời bài hát, hát đến đâu thì làm đến đó.

Chiêu này, chiêu này quá “chó” rồi!

Có điều, không thể không thừa nhận hiệu trưởng Hứa rõ đúng là quá có cách đi! Khéo quá đi mà! Thế này mà cũng làm được!

Hèn gì dám mang hơn mười nhóc con tới tham gia thi đấu.

Xem ra, thương hiệu Dụng cụ trẻ em Tiểu Thiên Tài kia, phải chuẩn bị thêm mười sáu phần quà cho đám bé con đó rồi.

Y dở khóc dở cười nhìn mười bảy nhóc con mặc đồ ông cọp trên sân khấu, không nhịn được khen một câu: “Nhảy không tồi, hát cũng hay nữa.”

Phí Phí hát quả thật bùi tai.

Non nớt tự nhiên, trong trẻo thoải mái, nhịp cũng bắt rất chính xác.

Bé còn rất dễ dàng chìm đắm vào âm nhạc, vì vậy âm thanh và hiệu quả sân khấu như nhân lên gấp bội.

Hứa Ý cảm thấy đám bé con biểu hiện rất tốt!

Dưới sân khấu, Issa và Lý Khắc vui đến mức không khép miệng nổi.

Những khán giả khác đều bị đám Phí Phí đáng yêu trúng, ai cũng trưng nụ cười mẹ hiền.

Đến khi ca khúc kết thúc, khán giả đều cảm thấy xem chưa đã ghiền.

Mà lúc này đám bạn nhỏ Phí Phí nhảy đã có chút toát mồ hôi.

MC một bên khen ngợi đám bé con trường mẫu giáo Hồng Tinh, vừa đi đến trước mặt Phí Phí, chậm rãi ngồi xuống, hỏi: “Phí Phí, có mệt không con?”

Phí Phí đáp: “Không mệt ạ.”

“Vậy con cảm thấy mình hát như thế nào?”

“Con hát hay vô địch vũ trụ!” Phí Phí tràn đầy tự tin nói.

Issa, Lý Khắc nghe thế không dám nhìn lại con trai nhà mình nữa, tự tin quá rồi.

Hứa Ý đỡ trán, hi vọng MC không nói chuyện với Phí Phí nữa, miễn cho thằng nhóc lại nói lời kinh người.

MC có khi đã phát hiện ra chỗ đáng yêu của Phí Phí, hỏi tiếp: “Vậy con thấy các bạn của mình nhảy như thế nào?”

Phí Phí rất trung thực nói: “Con rất tập trung, không thấy được mấy bạn.”

Khán giả cười to.

MC hỏi thêm một vài câu hỏi, Phí Phí toàn trả lời chọc cho cả hội trường cười ha hả.

MC cảm thấy chừng đó câu hỏi là được rồi, hỏi nhiều làm cho mấy đứa bé không có tính kiên nhẫn sẽ tức giận.

Vì vậy cô nói: “Được rồi, cảm ơn phần trình bày của Phí Phí và mười sáu bạn nhỏ…”

“Chị MC ơi, chờ một chút.” Phí Phí đột nhiên mở miệng nói: “Chờ một chút.”

MC quay sang Phí Phí: “Sao vậy?”

Phí Phí nói to: “Con còn chưa hát đã, con, con còn muốn hát một bài nữa, không mang O’Neill theo!”

======

Tác giả:

O’Neill: ??? Sao lại không mang tớ theo chứ?

Phí Phí: Hứ!