Chương 13

Lúc Liễu Đông Thanh về nhà, trời đã gần tối.

Mấy nhà trong thôn đã bắt đầu châm đèn dầu, đầu thôn thỉnh thoảng còn vang đến tiếng chó sủa.

Lửa trong bếp nhà Liễu gia đã tắt, canh cá nằm im trong nồi. Tiền thị hiếm khi đặt một vòng bánh bột ngô trên bếp.

“Mau dọn cơm lên ăn đi.” Tiền thị lấy bánh bột ngô trong nồi xuống, đặt tất cả vào đĩa.

Cho canh cá vào tô lớn bưng lên bàn.

Lúc ăn lấy bánh bột ngô chấm với canh cá, cắn một miếng bánh bột ngô lại uống một ngụm canh cá, hương vị đó thơm ngon biết bao.

Nếu ngày nào cũng có thể ăn canh cá thì tốt rồi, Liễu Nha Nhi nghĩ như thế.

Trên bàn cơm, Liễu Nha Nhi vừa uống canh cá vừa đánh giá cha Liễu .

Không thể không nói, diện mạo của Liễu cha rất đẹp. Ngũ quan sắc nét, mũi cao thẳng. Nếu không phải lao động lâu ngày khiến khuôn mặt tuấn tú thoạt nhìn có vẻ phong sương, cha Liễu nhất định sẽ giống công tử ôn nhuận như ngọc.

Thật ra Liễu Đông Thanh cũng rất đẹp, nhưng khuôn mặt chỉ có ba phần giống Liễu cha, có lẽ do hắn giống mẫu thân nhiều hơn. Mẫu thân nàng hẳn cũng rất đep.

Nhìn diện mạo của cha và ca ca, Liễu Nha Nhi cảm thấy mình nhất định cũng không kém.

Nàng đã xuyên qua thế giới này nhiều ngày vẫn không biết Liễu Nha Nhi thật sự có dáng vẻ gì. Không phải vì cái gì khác, mà là vị Liễu gia căn bản không có gương đồng.

Mỗi lần rửa mặt đều vội vội vàng vàng, chưa từng nghĩ tới nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước xem mình có diện mạo như thế nào.

Xem ra lần sau lúc rửa mặt, nàng phải nhìn qua một cái.



“Cách ~” Liễu Nha Nhi ợ lên một cái.

Tiền thị hiền từ sờ mái tóc khô vàng của Liễu Nha Nhi, hỏi: “Nha Nhi đã ăn no chưa?”

Liễu Nha Nhi xấu hổ gật đầu.

Ban đêm rất yên tĩnh, tuy giường gỗ cứng nhưng Liễu Nha Nhi vẫn có một giấc mộng đẹp.

Trong mộng có ba, mẹ, ông nội, bà nội, em trai em gái một nhà vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên.

“Móng heo này ăn rất ngon, hầm vừa đủ lửa. Tay nghề của mẹ tốt thật tốt.”

“Canh huyết này cũng rất ngon ~ cay, thât cay.”

Trong phòng âm u, lại ẩm ướt, Liễu Nha Nhi trở mình, mơ mơ màng màng nói mớ.

Ngày mới rạng sáng, Tiền thị liền xách thùng gỗ ra ngoài.

Trong thùng là cá trích bắt được hôm qua.

Chuyện bán cá, bà không dám giao cho cháu trai cháu gái. Ở trong mắt bà, Liễu Đông Thanh và Liễu Nha Nhi vẫn là trẻ con. Bà sợ mấy đứa trẻ bị người ta lừa gạt.

Tiền thị không tới huyện thành, mà đến thị trấn gần đó. Lúc đến chợ bán thức ăn trời đã hửng sáng, người mua đồ ăn cũng nhiều hơn. Mới vừa đặt thùng gỗ xuống đã có một bà tử tới hỏi giá. Bây giờ giá thịt mười ba văn một cân, Tiền thị chưa từng bán cá trong lòng thầm tính toán tuy cá cũng xem như thức ăn mặn lại không sơ được với thịt heo, liền ra giá mười văn một cân.

Bà tử thấy cá tươi, giá cũng không đắt liền lấy mua hết cá của Tiền thị.



Cá hôm qua còn dư lại, tổng cộng có bảy cân ba lạng. Tiền thị tính nhẩm, tính ra bảy cân khoảng năm mươi sáu văn.

Sau khi nhận tiền, Tiền thị muốn mua hai cái bánh bao nhân thịt trở về cho cháu trai và cháu gái. Kết quả gặp người bán gà con, vừa hỏi giá bán hai văn tiền một con.

Tiền thị sờ túi tiền, cuối cùng vẫn cắn chặt răng, tiêu mười văn tiền mua năm con gà con.

Bà đang nghĩ chờ gà con lớn lên, để dành trứng lại còn có thể mua được một chút dầu muối kim chỉ, thỉnh thoảng còn có thể nấu canh trứng cho các cháu.

Mua xong gà con lại đi tới hướng tây, bên này có và nhà bán đồ ăn sáng. Có bán mì sợi, bánh quẩy bánh bao, còn có bán cả bánh nướng.

L*иg hấp trong tiệm bánh bao tỏa khí nóng ra bên ngoài.

Tiền thị đếm sáu văn tiền mua ba cái bánh bao thịt, dùng giấy dầu bọc bánh sau đó giấu vào ngực, vội vã về nhà.

Bà vốn định chỉ mua hai cái cho cháu nhưng nghĩ đến nhi tử ngày đêm vất vả làm việc lại bảo ông chủ lấy thêm một cái.

Lúc Tiền thị về đến nhà,cha Liễu đang khiêng cuốc chuẩn bị ra đồng, hôm nay Liễu Nha Nhi dậy sớm, lúc này đang quét nhà, Liễu Đông Thanh lại ở ngoài sân bổ củi.

“Hiền Nhi, nương mua bánh bao, ngươi ăn lại đi.” Tiền thị kéo nhi tử vào nhà, móc bánh bao trong lòng ra.

Liễu Nha Nhi đứng một bên chú ý không phải là bánh bao hấp trong tay Tiền thị mà là năm con gà con kia.

“Nãi nãi, người mua gà con sao!”

“Đúng vậy, chờ gà lớn đẻ trứng nấu cho Nha Nhi chúng ta ăn! Tới đây, Nha nhi, nãi nãi mua bánh bao thịt cho ngươi.” Tiền Thị đưa một cái bánh bao cho Liễu Nha Nhi như hiến vật quý.

Liễu Nha Nhi hít mạnh mùi bánh bao, cảm giác được mình đang nằm mơ.