Chương 14

Tối hôm qua mới ăn cá, sáng sớm hôm nay lại được ăn bánh bao thịt. Rõ ràng trước đó hai ngày chỉ có thể uống một chén nước cơm.

Nàng biết nãi nãi bán cá được tiền, lại mua gà con và bánh bao. Thầm nghĩ nãi nãi thật sự có thể bỏ ra được. Nhưng nhìn thấy trong tay bà chỉ có ba cái bánh bao, lại thở dài.

Chỉ là chính bản thân mình bà lại không bỏ được.

“Nương, người ăn đi, con không ăn!” Liễu cha đưa bánh trong tay bao cho Tiền thị.

Tiền thị nheo mắt nhìn hắn, giận dỗi: “Nói ngươi ăn thì ăn đi, sao lại nói nhiều như vậy!”

“Cha, người ăn đi, người phải ra ruộng làm việc, không thể để đói bụng được. Con ở nhà không phải làm việc, con ăn nửa cái là được rồi.” Bánh bao lớn mềm mại còn mang theo khí nóng. Liễu Nha Nhi nhẹ nhàng bẻ ra, lộ ra nhân thịt bên trong cò chảy ra một ít nước canh.

Liễu Nha Nhi ở bên cạnh cũng bẻ một nửa bánh bao đưa cho Tiền thị, lại cúi đầu liếʍ nước canh dính trên tay mình. Sau đó lại ăn bánh bao như thưởng thức sơn hải vị.

Liễu Đông Thanh ở bên cạnh cũng bẻ bánh bao chia cho Tiền thị. Tiền Thị không chịu ăn, Liễu Đông Thanh lại vươn cổ, bày ra dáng vẻ người không ăn cháu cũng không ăn.

Tiền thị bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy bánh bao cháu trai đưa.

“Đứa trẻ ngoan, đều là trẻ ngoan!” Tiền thị lấy ống tay áo xoa đôi mắt ướŧ áŧ, lại xoay người tìm đồ, tính toán xoay người tìm đồ muốn làm ổ cho gà con.

Đυ.c một cái giỏ, ở dưới trải thêm một lợp rơm làm ổ.

“Nãi nãi, sau này để cháu nuôi gà đi!”

Cũng không phải Liễu Nha Nhi cảm thấy mới lạ, cảm thấy gà con thú vị. Mà vì nàng thật sự biết cách nuôi gà.



Kiếp trước khi còn nhỏ, ba ra ngoài làm việc, mỗi này mẹ đều bận rộn làm việc ngoài ruộng, một đám gà vịt cùng một con heo tất cả đều do nàng chăm sóc.

“Được, vậy để Nha Nhi nuôi đi. Chỉ là gà này rất nhỏ, phải nuôi cần thận một chút. Chỉ cần có thể sống qua mười ngày nửa tháng có thể tự mình kiếm thức ăn bên ngoài, cũng có thể bớt lo.”

“Vâng, nãi nãi!”

Liễu Nha Nhi duỗi tay sờ gà con, dường như có thể nhìn thấy đang vẻ chúng nó lớn lên. Đẻ trứng trở thành đồ ăn trong đĩa, đồ ăn trong đĩa đó.

Nàng thừa nhận, nàng thèm.

Sau bữa cơm trưa, Liễu Nha Nhi gọi Liễu Đông Thanh cùng lên núi.

Từ sau ngày hôm qua bắt được cá, nàng tin chắc mình chính là người có thể chất cẩm lý trong truyền thuyết, cho nên quyết định lên núi thử vận may. Nói không chừng có thể bắt được gà rừng thỏ hoang gì đó.

Nhưng sự thật chứng minh, nàng không phải là gì cả!

Lang thang trên núi cả buổi chiều, đừng nói thỏ hoang ngay cả lông gà rừng cũng chưa từng nhìn thấy.

Cuối cùng chỉ có thể thất vọng xuống núi.

“Cẩu ông trời! Thể chất cẩm lý đã nói đâu?” Liễu Nha Nhi đá hòn đá nhỏ bên chân, trong lòng căm giận mắng.

“Nha Nhi,đừng nóng vội, đi, ca ca đi đào cỏ tranh cho muội ăn.”

Trong lòng Liễu Nha Nhi bất đắc dĩ thở dài, nàng không muốn nhai cỏ tranh, nàng muốn ăn thịt! Nhưng không thể gạt bỏ ý tốt của ca ca, đành phải đi theo xuống chân núi tới bờ ruộng.



Nói đến cũng trùng hợp, huynh muội hai người vừa đi xuống ruộng đã nhìn thấy huynh muội nha đầu béo cũng đi đào cỏ tranh.

Không sai, Phì Nha cũng có ca ca. Chỉ là ca ca nàng ta lại không giống nàng ta, tên Hổ Tử vừa đen vừa gầy nhìn như con khỉ.

Kẻ thù gặp nhau nhìn nhau đỏ mắt, Liễu Đông Thanh thấy người Phì Nha hại muội muội rơi xuống nước, muốn đi lên giáo huấn nàng ta. Muội muội Liễu Đông Thanh hắn cũng không phải người dễ bắt nạt.

Chỉ là Liễu Đông Thanh còn chưa đi lên, đã bị muội muội giữ chặt.

Không phải Liễu Nha Nhi thiện tâm thánh mẫu, ngoan ngoan tha thứ cho Phì Nha rồi oan oan tương báo. Mà nàng cảm thấy trời sắp tối rồi phải nhanh chạy về nhà, tránh cho cha và nãi nãi không tìm được người sẽ lo lắng.

Về phần Trương Phì Nha, sau này còn nhiều cơ hội đối phó.

Nhưng cái gọi là oan gia ngõ hẹp, oan gia ngõ hẹp! Liễu Nha Nhi không so đo không đồng nghĩa với việc Phì nha không so đo. Phì Nha nhớ rõ sau ngày hôm đó náo loạn ở Liễu gia, trở về đã bị cha đánh một trận.

Thù này, nàng ta ghi hết lên đầu Liễu Nha Nhi.

Liễu Nha Nhi kéo Liễu Đông Thanh vừa xoay người muốn đi thì đột nhiên bị Phì Nha xông tới kéo cổ áo.

Ha ha, Liễu Nha Nhi cười.

Phì Nha này thật đúng là không biết xấu hổ. Nàng ta còn nghĩ trước mắt vẫn còn là nguyên chủ dễ bắt nạt trước kia sao?

“Ta đếm đến ba, buông tay!” Liễu Nha Nhi cũng không giận, lạnh nhạt nói.

Nàng là nữ nhi của tú tài, không thể đánh nhau!