Chương 27

“Sao vậy? Ngươi không tin? Ta nói cho ngươi biết, cây nấm có rất nhiều loại, có loại ăn vào sẽ chết người, cũng có loại không có độc, tựa như nấm bào ngư và nấm mối chúng ta ăn này. Còn một số loại có ít chất độc, nếu không biết sẽ thượng thổ hạ tả, còn sinh ra cả ảo giác. Nhưng nếu đã nấu chín, sẽ không còn độc nữa. Nghe nói hương vị đó, còn thơm hơn cả thịt.” Liễu Đông Thanh nhìn dáng vẻ nửa tin nửa ngờ của hắn, không nhịn được đi phổ cập khoa học, dù chính hắn cũng chỉ là gà mờ.

“Đông Thanh ca thật lợi hại, hiểu biết rất nhiều.”

Liễu Đông Thanh được Tần Mộc khen, lập tức ngại ngùng đỏ mặt, ngây thơ gãi đầu, nói: “Ta sao có thể lợi hại được, là Nha Nhi nhà chúng ta lợi hại, đây đều là kiến thức Nha Nhi đọc từ trong sách nông.”

Tần Mộc nghiêng đầu, thấy vẻ mặt nghiêm túc nhặt nấm của Liễu Nha Nhi, đột nhiên cảm thấy lời đồn đại đúng là không đáng tin chút nào.

Trước khi nương hắn qua đời, để giảm bớt gánh nặng của hai mẹ con, mỗi ngày hắn đều giúp nương làm việc, cũng không chơi đùa với mấy đứa trẻ trong thôn. Cho nên trước khi dọn đến Liễu gia, hắn chưa từng gặp Liễu Nha Nhi. Nhưng chuyện của nàng hắn lại từng nghe qua.

Hồ thẩm trong thôn từng đến nhà hắn mấy lần, giúp nương hắn làm chút việc nhà, trong đó từng nói tới chuyện của Liễu Nha Nhi.

Hồ thẩm nói đáng tiếc cho thân phận nữ nhi tú tài của Liễu Nha Nhi, từ nhỏ sinh ra đã không có nương, lại thêm tính tình yếu đuối. Thường xuyên bị đám trẻ trong thôn bắt nạt, kết quả tính tình càng trở nên nhút nhát, co rụt người lại. Hồ thẩm nói với tình cách này của Liễu Nha Nhi, sau này gả cho người ta sẽ không quản được chuyện nhà. Nếu gặp nhà nào tốt còn được, nếu gặp phải bà bà không dễ đối phó, bị bắt nạt khổ sở có lẽ cũng không dám hó hé nửa lời.

Hồ thẩm nói xong còn lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, sợ Liễu Nha Nhi như vậy sau này không gả được cho người trong sạch gì. Gia cảnh nghèo khổ, bản thân không thể tự lập, cơ thể quá gầy yếu, không có khả năng lao động. Nếu là nhà nông, chỉ sợ người khác không ai muốn cưới. Nếu nhà giàu có, với gia thế này của nàng cũng chỉ có thể làm thϊếp.

Cho nên trong ấn tượng của Tần Mộc, Liễu Nha Nhi hẳn là một cô nương giống chim cút, nói chuyện nhẹ nhàng yếu ớt, luôn tự thu mình lại một góc.

Nhưng từ khi chuyển đến Liễu gia, hắn mới phát hiện lời đồn không thể tin được.

Liễu Nha Nhi mà hắn nhìn thấy, tuy dáng người gầy nhỏ, nhưng tạo cho người khác cảm giác tươi đẹp, hào phóng. Nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh có đạo lý rõ ràng như người trưởng thành. Hơn nữa nàng còn biết chữ, còn đặc biệt thông minh, chuyện đốt lá cây làm phân bón đều là những thứ Nha Nhi học được từ trong sách nông. Bây giờ Đông Thanh ca lại nói nàng có thể phân biết được rất nhiều loại nấm, biết loại nào ăn được, loại nào không. Ngay cả cách ăn cũng rõ ràng.



Nha Nhi như vậy sao có thể không gả được cho một người trong sạch?

Liễu Nha Nhi không biết trong lòng Tần Mộc đã dán cho nàng cái danh lợi hại, lúc này nàng còn đang nhặt nấm vui vẻ.

Hôm nay cũng thật may mắn, không chỉ có nấm mối còn có nấm mòng gà và mộc nhĩ đen.

“Oa, phát tài rồi!”

“Nha nhi sao vậy?”

“Nấm bụng dê!” Liễu Nha Nhi nhìn một đám nấm trước mặt, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Liễu Đông Thanh và Tần Mộc cũng chạy tới, chỉ vào nấm bụng dê hỏi: “Cái này cũng có thể ăn sao?”

“Đúng, đúng! Không chỉ có thể ăn, còn ăn rất rất ngon, so với nấm mối còn ngon hơn nhiều.” Liễu Nha Nhi mạnh mẽ gật đầu.

Nhận được câu trả lời, mấy người không tiếp tục nói chuyện nữa, vội vàng nhặt nấm lên, như sợ chậm tay nấm sẽ chạy đi mất.

Ước chừng qua một canh giờ, ba cái giỏ mang đến đều đầy tràn nấm.

Liễu Nha Nhi bẻ một nhánh cây, cạo sạch bùn đất ở đế giày, nói: "Nấm đều đã nhặt hết rồi, chúng ta đi từ sườn núi xuống, dưới chân có một rừng trúc, đúng lúc còn một cái sọt rỗng, chúng ta đi đào măng.”



“Được!” Liễu Đông Thanh và Tần Mộc đương nhiên không phản đối, bây giờ bọn họ đều cảm thấy Nha Nhi rất giỏi, Nha Nhi nói cái gì bọn họ cứ làm theo là được.

Ba người cẩn thận vòng qua một bên đi xuống núi.

Măng mùa xuân khác với măng mùa đông. Măng mùa đông chôn dưới đất, phải là người có nhiều kinh nghiệm nhìn hướng trúc mọc mới có thể phán đoán vị trí măng dưới đất. Sau đó dùng cuốc đào lên mới lấy được măng mùa đông, tốn thời gian lại tốn sức. Mà măng mùa xuân lại nhô ra khỏi mặt đất, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dùng cuốc nhỏ đào hết rễ sẽ lấy được một cục măng.

Bây giờ đã là cuối xuân, những cây măng mùa xuân này đã là lứa cuối cùng, nếu không hái thì mấy ngày nữa sẽ mọc thành trúc, không thể ăn được nữa.

Mấy người đào măng xong lại mang theo mấy cái giỏ thu hoạch bội thu về nhà, quần áo, giày dép đều dính bùn lấm lem. Tiền thị để bọn họ đi thay quần áo, thừa dịp hôm nay trời nắng nhanh chóng giặt sạch, phơi khô, ngày mai là có thể mặc tiếp.

Thay quần áo xong, mấy người lại thay giày, lật ngược đôi giày đã thay rồi đặt lên bức tường đất, đế hướng lên trên cho khô.

Lấy mỗi loại nấm một ít cho vào trong chậu nhỏ, cũng lấy đủ số lượng cho buổi trưa và buổi tối. Toàn bộ phần còn lại đều rửa sạch, để ráo nước, trải lên cái nia lớn. Chờ phơi mấy ngày sẽ thành nấm khô, có thể giữ được đến một hai năm. Lúc nào muốn ăn, có thể ngâm vào nước cho nở ra.

So với nấm tươi, nấm khô còn dai và có mùi thơm nồng hơn.

Măng mùa xuân cũng chỉ để lại một ít, không cần xử lý, cứ bỏ xuống đất, hai ba ngày sau cũng không hư. Phần măng còn lại gọt vỏ, trụng sơ qua nước sôi cho ra hết vị chát, sau đó ngâm nước lạnh qua đêm để ngày mai làm măng chua.

Nhìn thao tác trơn tru, dứt khoát của Liễu Nha Nhia, Tần Mộc nghĩ thầm, chưa từng nghe nói trong thôn có cô nương nhà nào tài giỏi như vậy.

Lúc trước Hồ thẩm nói Nha Nhi tính tình yếu đuối, nhút nhát, cũng không biết là người mắt mù nào đồn bậy.