Chương 28

Bữa tối có mì và canh nấm, bên trên rải một ít rau hẹ, vừa thơm lại vừa ngon.

Tần Mộc húp một ngụm canh, ăn hết một chén lại híp mắt hưởng thụ. Đông Thanh ca thật sự không lừa hắn, canh nấm này thật sự ăn rất ngon.

Cha Liễu cũng đặt chén xuống, nói: “Buổi chiều con đi thăm mạ, mọc rất tốt. Nương, ngày mai chúng ta đi cấy thôi. Nước trong ruộng cũng đã rút gần hết, nếu còn không cấy nữa, qua mấy ngày lại phải cày thêm lần nữa.”

“Được, vậy ngày mai chúng ta dậy sớm một chút, đi nhổ mạ trước.”

Liễu Nha Nhi đang ăn mì, trong lòng suy nghĩ Liễu gia tổng cộng có bốn mẫu ruộng nước, chỉ dựa vào hai người là cha Liễu và Tiền thị, cho dù có thêm Liễu Đông Thanh và Tần Mộc, vậy ít nhất cũng phải cấy mất mấy ngày.

Nàng cũng muốn giúp đỡ, nhưng nàng không biết cấy lúa. Những việc nhà nông khác nàng đã quen làm chỉ có duy nhất chuyện cấy lúa thì không.

Kiếp trước bà nội không cho nàng xuống ruộng, nàng lại sợ đĩa lớn, cho nên việc cấy lúa nàng chưa từng làm.

“Nãi nãi, ngày mai người dậy cháu cấy lúa đi!” Liễu Nha Nhi cũng muốn giúp đỡ cùng nhau chia sẻ gánh nặng.

Tiền thị cười: “Việc này sao còn cần đến Nha Nhi? Ngươi chỉ cần ở nhà nấu cơm, làm xong lại đem ra ruộng, chúng ta sợ không có thời gian về nhà ăn cơm.”

“Vậy để cháu cấy cho mọi người một ít rồi về nấu cơm cũng được.”

“Nhưng ngoài ruộng có rất nhiều đĩa lớn, không phải Nha Nhi sợ đỉa lớn nhất sao?”

Đỉa lớn! Liễu Nha Nhi vừa nghe đến hai chữ này da đầu đã tê dại, nàng sợ nhất là động vật nhuyễn thể, đặc biệt là cắn hút máu người.



Ai, xem ra nàng vẫn nên ở nhà nấu cơm.

Một đêm vô mộng

Sáng sớm hôm sau, ngoại trừ Liễu Nha Nhi ở nhà nấu bữa sáng, những người khác đều ra ruộng nhổ mạ.

Bởi vì cấy lúa tốn rất nhiều sức, nên buổi sáng Liễu Nha Nhi nấu cháo thật đặc, còn đặc biệt dùng dầu xào một đĩa củ cải khô.

Ăn cơm sáng xong Liễu Nha Nhi vẫn đi theo ra ruộng. Nàng không biết cấy lúa, nhưng nhổ mạ nàng lại rất thành thạo.

Mặt trời ấm áp trên trời, con đường lầy lội đã khô từ lâu. Đồng ruộng hai bên những người nông dân đang làm việc chăm chỉ, nhìn thấy cha Liễu và những người khác đi ngang qua, đều ngẩng đầu lên cười chào hỏi.

Liễu Nha Nhi cầm bình nước đi ở giữa. Có lẽ do ánh nắng vừa phải, hoặc không khí đồng ruộng nơi sơn dã làm người ta quá thoải mái, nàng vô thức ngân nga một câu hát nho nhỏ.

“Nha Nhi đang ngâm nga cái gì vậy, sao trước đây ta chưa từng nghe qua? Nghe có vẻ rất hay.”

“A? Muội ậm ừ mà thôi!” Liễu Nha Nhi chột dạ thè lưỡi.

“Oa, Nha Nhi thật lợi hại, ngay cả ậm ừ cũng hay như vậy!” Liễu Đông Thanh thật đúng là thích thổi phồng Liễu Nha Nhi lên mười phần.

Cứ như vậy, đoàn người vừa nói vừa cười ngâm nga đi ra ruộng Liễu gia.



Lúc Liễu tổ phụ còn trên đời, ruộng nước của Liễu gia chỉ có hai mẫu. Sau đó cha Liễu đi dạy học tích góp được chút bạc lại mua thêm ba mẫu. Cứ như vậy, Liễu gia tổng cộng có năm mẫu ruộng nước.

Đừng nghe năm mẫu ruộng không nhiều lắm, nhưng chỉ có cha Liễu và Tiền thị, năm mẫu ruộng nước ít nhất phải bốn năm ngày mới có thể cấy xong. Liễu Đông Thanh và Tần Mộc tuy cũng có thể làm việc giúp, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, tốc độ tay chân không theo kịp, hai người cộng lại cũng chỉ bằng một nửa sức lao động.

Đi tới bờ ruộng Liễu gia, cha Liễu và Tiền thị xuống ruộng, ba đứa nhỏ đứng trên bờ ruộng nhổ mạ. Cây mạ đã nhổ lấy rơm bó thành từng bó nhỏ, đến lúc cấy chỉ cần vứt cây đã bó ra giữa ruộng, người cấy sẽ đến nhặt từng bó mạ ở gần nhất để cấy, không cần phải chạy ở cả hai đầu, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, công sức.

“Lão tẩu tử, có bao nhiêu cái mạ? Con dâu nhà ta lần đầu tiên nhổ mạ, không biết đong đếm, bó mạ không đủ lớn. Vừa khéo thấy hôm nay các ngươi cũng cấy lúa, có thể cho ta mấy cái được không? Ta thấy các ngươi có nhiều có lẽ vẫn còn dư, có thể cho ta mấy cái để ta mấy cái đỡ phải chạy vòng vòng được không?” Trần nãi nãi đứng trên bờ ruộng, hô lớn về phía Tiền thị. Lát nữa cấy xem có bao nhiêu cái, ta để Thanh Nhi và Mộc Nhi mang đến cho ngươi.”

Trần nãi nãi vui vẻ vỗ tay một cái: “Vậy thật tốt, cảm ơn lão tẩu tử. Vậy ta về trước đây.”

“Ngươi đúng là, nói cảm ơn cái gì chứ, chỉ là mấy cái mạ mà thôi. Về đi, về đi.” Tiền Thị nói xong, lại cong lưng cấy lúa.

Ở nông thôn, nếu nhà ai không nhổ đủ mạ, nhà bên cạnh có nhiều, đều sẽ trực tiếp xin một ít. Mà những người có thừa cũng không chút bủn xỉn cho người ta.

Người ở quê phần lớn đều chất phác, thật thà. Đặc biệt là trong một thôn, đều thích giúp đỡ lẫn nhau, có tới có lui.

Bên này mới vừa nói xong, bên kia đã thấy cha mẹ Hạ Mai nhà bên cạnh, cộng thêm nhi tử của trưởng thôn là Trương Toàn và thê tử của hắn Chu Hồng vừa nói vừa cười đi tới.

“Các ngươi cũng thật là, mỗi năm đều tới giúp ta cấy lúa, làm ta ngại quá.” Nhìn mấy người xắn tay áo lên, Tiền Thì giả vờ giận dỗi.

Mẹ Hạ Mai cầm lấy một bó mạ, cởi rơm buộc bên trên, vừa cấy mạ vừa cười nói: “Thẩm đừng khó xử, nếu nhà chúng ta có chuyện gì, có lần nào Liễu tướng công không giúp sao? Chúng ta cũng không phải sói mắt trắng, tức phụ Trương Toàn ngươi có nghĩ như vậy không?”

Chu Hồng cũng nhanh chóng cởi dây mạ, đáp: “Đúng vậy, cha chồng ta lúc trước đứng trên đường nhìn thấy thẩm đang cấy lúa đã vội vàng về nhà gọi ta tới đây, nói chúng ta đã nhận không ít ơn huệ của Liễu tướng công. Làm người có ân tất báo, vả lại, chuyện cấy lúa cũng chỉ phụ một tay mà thôi.”