Chương 46

Trần Đại Ngưu trong miệng Tiền thị chính là nhi tử của đại tỷ cũng là cháu ngoại nhà mẹ đẻ của bà.

Người đánh xe vừa nghe hỏi đến Đại Ngưu, còn cho là trùng hợp, nói: “Sao vậy? Đại muội tử có quen Đại Ngưu sao? Ta là người Tiểu An thôn sao có thể không quen biết?”

Tiền thị vừa nghe hai người cùng thôn, vui vẻ vỗ tay một cái, nói: “Đại Ngưu là cháu ngoại nhà mẹ đẻ của ta! Lần này ta tới đây là đến tìm nhà Đại Ngưu, cũng không biết tỷ tỷ của ta mấy năm nay trải qua thế nào?”

“Ngươi chính là muội muội của Trần tẩu tử sao?”

Tiền thị nghi ngờ, lão ca ca này sao có thể từng nghe về mình, hỏi: “Lão ca ca đã từng nghe nói đến ta sao?”

“Còn không phải sao? Cả thôn chúng ta đều biết, muội muội của Trần gia lão tẩu tử mỗi năm đều gửi lương thực tới đây, nhà khác không có thân thích tốt như vậy.”

Người đánh xe nói xong lại nói: “Trần gia lão tẩu tử cũng là người mệnh khổ, ai cũng biết bà ấy từ Hoài Dương gả tới đây. Nói dễ nghe một chút là gả đến Tiểu An thôn chúng ta, nói khó nghe chính là do Trần què mua về.”

“Lão ca ca, tỷ tỷ của ta, bà ấy……Bà ấy mấy năm nay có tốt không?” Nghe mã phu nói đến đại tỷ, mũi Tiền thị không nhịn được cảm giác chua xót, nước mắt lập tức chảy ra.

Lão nhân là người mềm lòng, không muốn nhìn người khác rơi lệ. Tiền thị vừa khóc, ông ấy cũng khó chịu, than nhẹ một tiếng nói: “Thời buổi này, nhà nào cũng không tốt. Chỉ là tỷ tỷ kia của ngươi khó khăn hơn một chút. Lúc Trần què và mẫu thân hắn còn sống, quanh năm suốt tháng đều uống thuốc, đã sớm đào cạn của cải trong nhà. Cứ như vậy, Nhi Ngưu năm nay đã ba mươi một vẫn chưa đón dâu.”

Tiền thị không nghĩ tới đại tỷ lại khó khăn như vậy, nhưng đại tỷ lại không nói cho bà biết. cũng do bà ngần ấy nắm, lại phải đợi đến hôm nay mới có thể tới xem.



Xe bò đi chậm, lúc đi đến huyện bên cạnh đã sớm qua buổi trưa.

Lúc đi qua thị trấn gần Tiểu An thôn, Tiền thị để xe bò dừng lại ở giao lộ, bà muốn vào trấn mua vài thứ.

Liễu Nha Nhi muốn đi cùng, Tiền thị cũng không nói gì.

Tiền thị nghĩ cả một đoạn đường xóc nảy từ sáng đến giờ, tiểu nha đầu đã sớm héo rũ, để nàng đi xuống lượn một vòng cũng tốt.

Lại hỏi đường tìm đến quán thịt ở trong trấn, cắt hai cân thịt ba chỉ thêm hai cân xương sườn. Mua thịt xong lại đi đến cửa hàng bên cạnh mua một cân đường đỏ.

Tiền thị suy nghĩ một lát lại nắm tay Liễu Nha Nhi tới tiệm vải, cắt mấy thước vải màu xanh đen. Lúc cuối cùng ra khỏi phố lại mua thêm mấy phần điểm tâm.

Từ khi xuyên qua cho đến nay, Liễu Như phát hiện ra một chuyện, Tiền thị là người đối với mình vô cùng keo kiệt. Nhưng đối với người mình để ý, bà lại không bủn xỉn chút nào, cái gì cũng có thể bỏ ra được.

Mua đồ xong, tổ tôn hai người không tiếp tục trì hoãn thêm nữa, lập tức đi đến giao lộ.

Người đánh xe thấy Tiền thị xách theo bao lớn, bao nhỏ, lúc đi đường thỉnh thoảng còn lảo đảo, nhanh chóng xuống xe tớ nâng đỡ một ít, cười nói: “Cái mà đại muội tử gọi là vài thứ đây sao?”

Nói xong trong lòng lại chậc lưỡi, nhìn y phục trên người đại muội tử này không giống lão thái thái nhà giàu có. Đi tới nhà người thân bên này, ngoại trừ một gánh lúa mạch còn mua thêm đồ, thật đúng là xa hoa.



Tiền thị cảm kích đối phương giúp đỡ, nói: “Cũng không có đồ gì, chúng ta mười năm mới được gặp một lần, tới tay không cũng kỳ lạ.”

Nói xong lại lấy ra một bọc điểm tâm cho người đánh xe: “Lão ca ca cầm về cho tôn tử ăn, cái này không đáng bao nhiêu xem như để ngọt miệng.”

Mã phu không ngờ đến mình cũng được một phần điểm tậm, vội vàng từ chối: “Không được, đại muội tử đang làm gì vậy? Sao ta có thể nhận điểm tâm của ngươi, ngươi mau lấy về đi, mang cho mấy đứa trẻ nhà Đại Ngưu ăn.”

Đây chính là điểm tâm, bên trong có đường, rất đắt!

Mấy năm nay bởi vì thiên tai, ngày lễ ngày tết bọn họ không thể bỏ tiền ra mua được một phần cho đám trẻ trong nhà, ba điểm tâm này sao ông ấy có thể nhận được?

Tiền thị không quan tâm đối phương từ chối, chỉ nhét điểm tâm vào tay người đánh xe, nói: “Lão ca ca, nói cầm ngươi cứ cầm đi. Cái ta mua cũng chỉ là điểm tâm bình thường, không đáng bao nhiêu tiền. Lúc trước cháu gái ta buồn nôn khó chịu, ngươi chỉ có hai quả mận không phải vẫn đưa cho nàng ăn sao? Cầm đi, ngươi lại là người cùng một thôn với Đại Ngưu, ta còn cần làm phiền ngươi đưa chúng ta đến nhà Đại Ngưu, cũng đỡ cho ta một đoạn đường.”

Người đánh xe không còn cách nào từ chối, đành miễn cưỡng nhận lấy, ngại ngùng nói: “Cho dù đại muội tử ngươi không nói, ta cũng sẽ đưa các ngươi đến cửa nhà Đại Ngưu.”

Đợi tổ tôn hai ngươi ngồi lại cẩn thận trên xe bò, người đánh xe lại nhanh chóng đánh một cái vào người bò già, chạy tới hướng Tiểu An thôn.

Từ trấn trên đến Tiểu An thôn, còn khoảng bảy dặm được chạy hơn nửa canh giờ.

Đường nhỏ đầy đất vàng ngày càng hẹp, càng ngày càng gập ghềnh. Liễu Nha Nhi ôm chặt lấy sọt lúa mạch. Chỉ sợ xe bò nảy một cái người mình sẽ bay xuống xe.