Chương 47

Mã phu nhìn dáng vẻ buồn cười của Liễu Nha Nhi, lên tiếng trêu ghẹo: “Nhịn một chút, rất nhanh sẽ đến nơi. Chỉ là tiểu nha đầu yên tâm, ta đánh xe hơn nửa đời người nhất định sẽ không để ngươi ngã đâu.”

Xe bò quanh co lòng vòng hơn hai khắc, cuối cùng đã tới Tiểu An Thôn.

Liễu Nha Nhi nhìn thôn xóm đổ nát, rốt cuộc cũng thả lòng một chút. Nàng sợ còn tiếp tục lắc lư một hồi như vậy, sẽ không nhịn được nôn ra ngoài.

Xe bò dừng trước cửa một căn nhà làm bằng đất đỏ, lão nhân nhảy xuống xe, vừa đỡ lúa mạch xuống, vừa gọi to vào trong nhà: “Lão tỷ tỷ, nhà mẹ đẻ ngươi tới.”

Lúc Trần què còn sống, người cùng thế hệ đều gọi Đại Tiền thị là Trầm tẩu tử. Sau khi Trần què mất đi, mọi người đều gọi Đại Tiền thị là lão tỷ tỷ, như vậy lại càng có vẻ thân cận hơn một chút.

Đại Tiền thị đang ở trong nhà quét rác, nghe thấy có người gọi lớn người nhè mẹ đẻ mình tới, nhất thời còn chưa phản ứng lại được.

Nhà mẹ đẻ? Bà đã sớm không còn nhà mẹ đẻ!

Đặt chổi lại cẩn thận, Đại Tiền thị lưng còng, run rẩy đi ra khỏi nhà, lớn tiếng nói: “Là ai đang gọi vậy?”

“Đại tỷ!” Tiền thị nhìn bà lão chậm rãi xuất hiện trước mặt mình, suýt nữa đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống.

Bà biết thời buổi này khó khăn, nhưng không nghĩ tới cuộc sống có thể tra tấn người ta thành bộ dạng này.

Đại Tiền thị lớn hơn bà bảy tuổi, bây giờ cùng lắm chỉ mới năm mươi tư. Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của đại tỷ nói bảy mươi tuổi cũng có người tin.

Đại Tiền thị thấy đúng là có người tới, nâng mắt lên nhìn, lại phát hiện mình không nhìn rõ. Dùng sức xoa xoa đôi mắt, lại nhìn thêm vài lần, nghĩ tới người nọ vừa gọi mình là đại tỷ, mới hỏi: “Là tiểu muội muội Phương Nhi của ta sao?’

Phương Nhi, là khuê danh của Tiền thị. Đại danh của Tiền thị là Tiền Phương, lúc còn ở nhà, đại tỷ thường gọi bà là tiểu muội muội hay Phương Nhi.”

“Là muội! Đại tỷ, muội……Muội tới thăm tỷ!” Tiền thị nghẹn ngào, cố nén không cho mình khóc thành tiếng.



“Muội……Sao muội lại đến đây? Tiểu bảo, mau, ra ruộng gọi cha mẹ ngươi trở về. Tiểu nãi di của ngươi tới. Phương Nhi mau, vào trong nhà ngồi. Ta đi nấu nước trước, muội có đói bụng không? Đại tỷ hấp bánh bao cho muội.”

Tiểu bảo vẫn luôn trốn sau cánh cửa nghe nãi nãi gọi mình ra ruộng kêu cha mẹ về, dùng sức hít hít nước mũi, kéo quần, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đại Tiền thị thấy Tiền thị đến đây đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại vô cùng vui mừng. Chờ đến khi dẫn người vào trong phòng, mới lau ghế tiếp đón Tiền thị, lại muốn tới nhà bếp làm bánh bao cho Tiền thị.

Tiền thị nắm chặt tay cản người lại, nói: “Đại tỷ không cần làm, muội không đói bụng. Buổi sáng trước khi đi muội đã đặc biệt ăn mấy cái bánh. Buổi trưa trên đường còn ăn thêm mấy cái, bây giờ sao còn có thể ăn thêm được nữa?”

“Đại tỷ, đây là Nha Nhi, tỷ còn nhớ hay không? Lúc con bé tắm ba ngày, tỷ còn từng ôm nàng đó.” Tiền thị kéo Liễu Nha Nhi đến trước mặt, để tỷ tỷ nhìn cho thật kỹ.

Đại Tiền thị nhìn tiểu cô nương trước mặt, muốn duỗi tay sờ mặt nàng. Nhưng thoáng nhìn qua bàn tay phủ đầy vết chai thô ráp của mình, lại vô thức rụt tay lại, cuối cùng chỉ vuốt vai Liễu Nha Nhi nói: “Chỉ chớp mắt một cái Nha Nhi đã lớn như vậy rồi. Đời này trôi qua đúng là rất nhanh, bất tri bất giác đã đi qua mười năm. Nha Nhi, ngồi xuống đây cùng nãi nãi, bà cô đi hấp bánh bao cho Nha Nhi ăn. Bột mì trắng mới xay, hấp bánh bao rất mềm. Ngồi xuống đi, các ngươi nhanh ngồi đi.”

Đai Tiền thị nói xong lại muốn đi hấp bánh bao.

Tiền thị rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc lớn thành tiếng. Liễu Nhi Nhi cũng không cầm lòng được chảy nước mắt.

Trên đường đi bọn họ đã hỏi thăm qua người đánh xe, vụ lúa mạch ở Tiểu An thôn cũng gặp phải tai họa nghiêm trọng. Mấy nhà nộp thuế xong trong nhà cũng chi còn khoảng một trăm cân. Lúc bọn họ nghiền lúa mạch, cám mì cũng không được bỏ, trộn hết cùng bột mì để ăn.

Cám mì chính là lớp vỏ bên ngoài lúa mạch, thời hiện đại đều xay xát sạch lớp cám mì màu vàng này đi, chỉ lấy phần nhân trắng bên trong. Thời hiện đại, cám mì chỉ để cho heo ăn, dân quê gọi là trấu.

Thế giới này khó khăn, khó khăn đến mức phải ăn trấu. Nhưng Đại Tiền thị còn muốn làm bánh bao trắng cho bà.

“Bà cô, cháu không đói bụng! Người cùng nãi nãi cháu nói chuyện đi, nãi nãi rất nhớ người. Cho nên mới dẫn cháu tới đây thăm người.” Liễu Nha Nhi đỡ Đại Tiền thị ngỗi xuống, lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiền thị.

“Ai nha, Nha Nhi ngoan quá! Không sợ người lạ, cũng không giật mình! Không giống Tiểu Bảo nhà ta, nhát gan, gặp người khác chỉ biết trốn sau lưng cha me, tiểu tử này đúng là.”

“Tiểu Bảo là do tuổi còn nhỏ, chờ lớn lên sẽ khác. Mấy năm trước Nha Nhi cũng vậy, rất nhát gan, thấy người lạ không dám hé răng. Tỷ nhìn hiện tại đi cũng rất được.” Vừa nói đến cháu gái nhà mình, Tiền thị lại không nhịn được tự hào từ sâu trong lòng.