Chương 48

Bà cảm thấy trên đời này, bất kể là năng lực hay hiếu thảo, thiên hạ này đều không có đứa trẻ nhà nào sánh được với Nha Nhi nhà mình.

Chằng qua lời này cũng chỉ giữ lại trong lòng, biểu hiện trên mặt vẫn vô cùng khiêm tốn.

Trong phòng tối tắm, hai tỷ muội nhiều năm không gặp lôi kéo trò chuyện. Từ chuyện tôn tử đến nhi tử lại nói đến chuyện đồng ruộng cùng thu hoạch nhà mình.

Liễu Nha Nhi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nghe các nàng nói chuyện phiếm.

Lúc tỷ muội hai người đang nói chuyện vui vẻ, nhi tử và con dâu Đại Tiền thị đã khiêng nông cụ về nhà.

Thật ra Đại Tiền thị sinh được bốn người con, chỉ là nhị nhi tử và tam nữ nhi đoản mệnh, chỉ còn lại Đại Ngưu và Đại Tráng.

Ngày Liễu tổ phụ mất và ngày Liễu Nha Nhi tắm ba ngày, hai vị biểu thúc này từng đến Liễu gia. Chỉ là khi đó nguyên chủ mới sinh ra, đương nhiên cũng không có ấn tượng gì.

“Tiểu dì! Người đến rồi sao? Sao không viết thư nói cháu biết trước, để cháu tới trấn trên đón người!” Đại Ngưu dẫn thê tử và con trai tới chào hỏi Tiền thị.

Đại Tráng cũng nói tiếp: “Đúng vậy, tiểu dì tới cũng không nói trước. Người nhìn đi, đến cả một miếng nước ấm cũng không có. Tiểu dì, người cứ ngồi đó nói chuyện với nương trước đi, cháu đi nấu nước.”

Lúc Tiền thị vừa mới thành thân, Liễu tổ phụ đưa Tiền thị tới Tiểu An Thôn. Khi đó Đại Tráng chỉ mới ba tuổi, bắt đầu có ý thức. Trong trí nhớ của tiểu dì vẫn luôn ôm hắn cùng chơi đùa còn mua điểm tâm cho hắn.

Cho nên mặc dù đã gần mười năm không gặp, lần này gặp lại Tiền Thị. Đại Tráng vẫn cảm thấy đặc biệt gần gũi.

Đại Tráng bây giờ đã ba mươi mốt, còn chưa đón dâu. Đại Ngưu cưới Lý thị thôn bên cạnh sinh được hai hi tử, phân biệt là Tiểu Bảo và Đại Bảo. Năm nay Đại Bảo đã mười ba, Tiểu Bảo cũng vừa sáu tuổi.

So với tính cách nhút nhát của Tiểu Bảo, Đại Vảo có vẻ trưởng thành hơn nhiều. Trong nhà có khách tới, Đại Bảo nhìn thấy chào hỏi xong liền vội đi giúp tiểu thúc nấu nước nóng.

Con dâu cả Lý thị chào hỏi với Tiền thị xong, lôi kéo Đại Ngưu vào trong viện, nhỏ giọng thảo luận thì thầm với Đại Ngưu, để hắn lên trấn trên mua khối đậu hủ, còn mình đi tới mấy nhà trong thôn tìm nhà khác vay mấy cái trứng gà.

Đại Ngưu cầm mấy văn tiền mới đi được vài bước, lại bị Lý thị gọi lại.



“Sao vậy?”

Lý thị vội vàng che miệng Đại Ngưu lại, thấp giọng nói: “Cha nói nhỏ một chút! Ta nghĩ tiểu dì hiếm khi tới đây được một lần, cũng không thể để lão nhân gia ăn không ngon. Chàng lấy cái cơ mang mười cân lúa mạch lên trấn trên bán, lại mua môt ít thịt về đây.”

“Được!”

Đại Ngưu xoay người muốn đi lấy lúa mạch, lại nghe trong phòng truyền đến tiếng của Tiền thị.

“Tiểu dì, người gọi cháu sao?”

Tiền thị vỗ quần áo nói, đứng dậy nói: “Nói thê tử ngươi không cần bận rộn, ta biết nàng là người tốt, chúng ta là người trong nhà, không cần khách sáo như vậy. Gọi cả thê tử ngươi vào đi.”

Lúc Đại Ngưu dẫn Lý thị vào nhà, Tiền thị đã lấy thịt, đường và điểm tâm đặt trên bàn. Lại lấy ra một phần vải thô, nói: “Khối vải này có sáu thước, các ngươi cầm đi làm xiêm y cho đại tỷ cùng Đại Bảo, Tiểu Bảo đi. Vải ta cũng đã mua rồi, các ngươi đừng tiếc của để ở đáy hòm.”

“Bao đường này cho đại tỷ, hai phần điểm tâm này các ngươi cầm đi chia cho mấy đứa trẻ ăn đi. Không cần phải tiếc, hôm nay trời nóng, để lâu bị hỏng không ăn được, không phải lãng phí sao? Một trăm cân lúa mạch này, Đại Ngưu ngươi mang vào kho đi, để sọt lại cho ta, ta còn phải mang về.”

Tiền thị lại đưa thịt và xương sườn cho Lý Thị: “ Ngươi đó, cũng không cần đi mượn trứng gà gì đó trong thôn. Ta tới thăm tỷ tỷ của ta, không phải tới ăn ngon uống tốt. Thịt và xương sườn này ngươi cầm đi nấu cho bọn nhỏ ăn đi, phần còn lại đem đi đi muối. Chờ đến ngày mùa cũng có thể lấy ra nếm thử một chút.”

Thật ra vừa rồi Lý thị kéo Đại Ngưu đi, bà đã đoán được đôi phu thê này muốn làm chuyện gì.

Nhà đại tỷ nghèo, nghèo đến mức cưới tức phụ cho Đại Tráng còn không nổi, sao có thể lấy ra được món gì ngon chiêu đãi.

“Tiểu dì, người……” Đại Ngưu đỏ mắt, ngơ ngác không biết nói cái gì.

Cũng chính là mấy năm nay, nhà tiểu gì cũng không quá tốt , không gửi lương thực tới. Những năm trước mỗi năm tiểu dì đều nhờ người mang đến một trăm cân lương thực. Hắn vẫn luôn nhớ rõ ân tình này của tiểu dì

Nhưng tiểu dì hiếm khi tới dây được một lần, có lẽ đã đem toàn bộ gia sản đến đây. Ân tình này, Đại Ngưu hắn phải trả lại như thế nào?