Chương 49

Mặt trời ngả về tây, chim chóc về tổ. Tiểu An thôn cũng bắt đầu có mùi khói bếp.

Ở Trần gia, Liễu Nha Nhi là khách, tất nhiên không có đạo lý để nàng xuống bếp.

Cơm chiều là Lý thị nấu. Một khúc xương sườn chặt hầm canh, thịt cũng cắt thành miếng nhỏ nấu thành mấy món.

Lúc ăn cơm, rõ ràng là có thịt nhưng bất kể là người lớn hay đưa trẻ đều chỉ gặp mình rau.

Đại Tiền thị gặp một miếng thịt trong đĩa đặt vào chén Liễu Nha Nhi, thúc giục Liễu Nha Nhi ăn nhiều một chút.

Liễu Nha Nhi thầm nghĩ, này bà cô và nãi nãi nàng rất giống nhau, không hổ là tỷ muội ruột.

Tiền thị liếc mắt nhìn qua, gặp thịt bỏ và trong chén từng người Trần gia, có chút tức giận nói: “Ta mua thịt tới là cho các ngươi ăn, các ngươi nhìn tới nhìn lui làm gì? Nha Nhi nhà chúng ta có rồi, các ngươi không cần để ý đến nàng.”

Liễu Nha Nhi vừa ăn cơm lại gật đầu nói: “Đúng vậy, bà cô, biểu thúc, biểu thẩm, mọi người cứ ăn đi, không cần phải gắp cho cháu. Năm nay cháu đã được ăn thịt mấy lần rồi.”

Liễu Nha Nhi nói xong, lại cầm chén thịt chia cho Đại Bảo cùng Tiểu Bảo, nói: “Đại bảo ca và tiểu bảo đang là tuổi lớn, phải ăn nhiều lên một chút!”

“Nha Nhi nhà ta thật hiểu chuyện!” Tiền thị sờ đầu Liễu Nha Nhi, vô cùng vui vẻ.

Đại iền thị khẽ thở dài, mới nói: “Ăn đi, đều ăn đi! Đây là tâm ý của tiểu dì các ngươi! Đại bảo, Tiểu bảo! Sau này các ngươi trưởng thành, phải hiếu kính với cả tiểu di nãi nãi có biết không?”

“Vâng! Cháu hiểu!”



Đại Bảo và Tiểu Bảo nghe vậy, mới dám gặp thịt trong chén.

Thịt ngon quá! trong lòng Tiểu Bảo nghĩ.

Tiểu Bảo đã rất lâu, rất lâu rồi chưa được ăn thịt, cũng đã quên mất thịt có hương vị gì.

Vừa rồi Nha Nhi tỷ nói, năm nay tỷ ấy đã được ăn thịt mấy lần. Nếu hắn có thể giống Nha Nhi tỷ tỷ thường xuyên có thịt ăn thì tốt rồi.

Liễu Nha Nhi không biết, nàng cảm thấy khổ không nói nổi, không ngờ lại có thể trở thành đối tượng để người khác hâm mộ.

Ban đêm, Tiền thị cùng Liễu Nha Nhi ngủ trong phòng Đại Tiền thị.

Giường không lớn, may mắn Liễu Nha Nhi người nhỏ, ba người vẫn cố nhét được.

Thổi tắt đèn dầu, nằm trên giường, tỷ muội hai người lại nói đến chuyện cũ lúc trước.

Đại Tiền thị nói, đời này của bà, thời gian hạnh phúc nhất là trước năm mười bốn tuổi. Khi đó tuy nhà nghèo ăn không đủ ăn, nhưng cha mẹ vẫn là cha mẹ mình, sẽ không xem mình là con gái nhà người khác.

Chỉ là cái gọi là cha mẹ kia cuối cùng vẫn bán bà cho Trần què. Bà oán, bà hận, nhưng oán hận đi qua bà vẫn phải ngồi trên cỗ kiệu kia.

Coi như trả lại ân tình sinh dưỡng cha mẹ cho mình đi.

Bởi vì có chuyện của mình lúc trước, cho nên sau khi biết đệ đệ muốn bán tiểu muội làm tiểu thϊếp cho người khác, bà mới cố gắng ngăn cản, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với Tiền gia.

Bà không thể để tiểu muội khổ cả đời giống mình được.



Bà bị bán cho người què, trượng phu và bà bà đều không xem bà là người. Huống chi tiểu muội còn bị bán cho người ta làm tiểu thϊếp? Chinh thất kia có thể bao dung cho tiểu muội được sao? Chỉ sợ cho dù tiểu muội có bị đánh chết, các nàng cũng không thể nói một chữ.

Đại Tiền thị lại nói bà đã khổ hơn nửa đời người, chờ ngày nào đó ra đi cũng xem như được giải thoát.Nhưng bà không yên lòng chuyện của nhi tử, đã ba mươi mốt vẫn chưa có thê tử. Sau này già rồi, đến người bên cạnh quan tâm cũng không có.

Nói xong chuyện tiểu nhi tử, Đại Tiền thị lại nói đến cháu ngoại cũng chính là cha Liễu Nha Nhi.

Bà nói cha Liễu vốn là người có tiền đồ, nhưng ông trời cố tình trêu ngươi không muốn người ta được sống tốt, liên tục khiến Liễu gia gặp chuyện không may.

Đại Tiền thi lại nói thêm gì đó,nhưng Liễu Nha Nhi không thể hiểu hết. Bởi vì nàng nghe một hồi đã mơ màng ngủ thϊếp đi.

Tiền thị ở nhà tỷ tỷ hai ngày. Đại Tiền thị còn muốn giữ người, Tiền thị lại nói trong nhà không thể đi lâu, sau này rảnh rỗi lại đến nữa là được.

Tuy trong lòng Đại Tiền thị không nỡ, nhưng cũng thể miễn cưỡng người ở lại. Nói là lần tới gặp lại, nhưng hai người đã tới tuổi này, lần tới cũng không biết là khi nào. Thậm chí còn không biết có lần tới nữa hay không?

Trở về vẫn ngồi xe bò của lão nhân kia. Chỉ là lần này xe bò chất đầy vải vóc mang tới Hoài Dương, Tiền thị phải ngồi co lại một góc mà Liễu Nha Nhi ngồi trên đùi Tiền thị.

“Phương Nhi, muội về nhà cẩn thận, có chuyện gì nhớ viết thư gửi cho ta có biết không ?” Đại Tiền thị kéo tay Tiền thị, hai mắt đẫm lệ.

Tiền thị đỏ mặt, nói: “Muôi hiểu rồi, tỷ tỷ, tỷ về nhà đi, trời mới sáng còn rất lạnh. Về đi, về đi, lần sau muội lại đến nữa.”

Đại Tiền thị không đành lòng buông tay ra, môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.

Bò già lại đạp sương sớm quay lại đường về.