Chương 50

Tiền thị quay đầu lại nhìn thân hình đã còng xuống trong sân dần đi xa, nước mắt tựa như chuỗi ngọc chảy dài, không cách nào cản lại.

Lại đi thêm một ngày đường, cuối cùng cũng về tới huyện Hoài Dương. Lúc xe bò đi đến cửa thành, Tiền thị và Liễu Nha Nhi xuống xe, chuẩn bị trở về Tiểu Vương Trang.

Tiền thị trả tiền cho người đánh xe, ông ấy sống chết không chịu nhận. Nói ông ấy vốn dĩ cũng phải tới huyện Hoài Dương đưa vải, chỉ là tiện đường, sao còn thu tiền gì nữa. Người đánh xe chẳng những không thu tiền, đưa cho Tiền thị một bao đậu tằm mới, nói: Ta không có gì tốt cho ngươi, đây là đậu tằm mới thu hoạch năm nay, chờ đến lúc giáp hạt, xào một ít cũng thành một món lấp đầy bụng, đại muội tử ngươi đừng ghét bỏ.”

“Lão ca ca không cần phải khách khí như vậy, ngươi cầm về cho tiểu tôn tử ăn đi!”

“Đại muội tử đang ghét bỏ sao? Hôm đó ngươi đưa ta phần điểm tâm kia, tiểu tôn tử nhà ta được ăn vô cùng vui vẻ hai mắt đều cong hết lại. Một bao đậu tằm này không đáng là gì, đại muội tử đừng từ chối, ta còn phải vội đi đưa hàng.” Người đánh xe đưa đậu tằm cho Tiền thị, đánh một roi vào mông bò già, không quay đầu lại đi về hướng tiệm vải trong thành.

“Ai, thật là!” Tiền thị than một tiếng, bỏ đậu tằm vào sọt, khiêng đòn gánh trở về Tiểu Vương Trang.

Hai bên đường ngập tràn ánh vàng rực rỡ lúc đầu, bây giờ đã biến thành một vùng đất hoang đồi trọc.

Thời đại này, cây công nghiệp quá ít.

Liễu Nha Nhi nhớ rõ kiếp trước ở quê nhà mình, thu hoạch lúa mạch xong, bắp ngô cùng khoai lang đỏ cũng đã lên bông. Một năm bốn mùa, đồng ruộng luôn có hoa màu. Không giống ở đây, ngoại trừ lúa mạch và lúa nước, cũng chỉ có thể trồng thêm cây đậu. Nhưng ở nơi này cũng chỉ có lúa là quý nhất.

Từ trong huyện về đến Tiểu Vương Trang, ngoài trừ đi xuyên qua mấy con mương xuyên qua thôn làng, còn có một con sông lớn. Trước đây đi qua vài lần, mặt sống vẫn sáng bóng như mặt gương, phản chiếu núi non bên cạnh. Nhưng lần này đi qua, Liễu Nha Nhi lại phát hiện trên mặt sông nổi lên lá cây khiếm thực* to như cái chén.

(Khiếm thực còn có tên là kê đầu, khiếm thảo. Tên khoa học Euryale ferox Salisb; thuộc họ súng Nymphaeaceae. Là một loại cây mọc ở đầm ao, sống hàng năm, lá hình tròn rộng, nổi trên mặt nước, mặt trên màu xanh, mặt dưới màu tím. Mùa hạ, cành mang hoa trồi lên trên mặt nước, đầu cành có một hoa sáng nở chiều héo. Quả hình cầu, là chất xốp màu tím hồng bẩn, mặt ngoài có gai, đỉnh còn đài sót lại, hạt chắc, hình cầu, màu đen.

Ngoài công dụng làm thức ăn, trong Đông y, khiếm thực được coi là một vị thuốc bổ, làm săn (thu liễm), có tác dụng trấn tĩnh, dùng trong các bệnh đau nhức dây thần kinh, tê thấp, đau lưng, đau đầu gối. Nó còn có tác dụng chữa di tinh, tiểu nhiều, phụ nữ khí hư, bạch đới.)

“Nãi nãi, khiếm thực này là nhà ai trồng cây?” Liễu Nha Nhi nhìn cây khiếm thực như suy tư gì đó.



Tiền thị cũng quay đầu liếc nhìn mặt sông, nói: “Là cây tự mọc hoang dã, có ai rảnh rỗi lại trồng thứ này đâu. Cũng chẳng có gì để ăn.”

Nghe ý này của nãi nãi là cây khiếm thực này vô chủ, hơn nữa người ở đây có vẻ như không ăn hạt cây này.

Liễu Nha Nhi lại hỏi tiếp: “Loại cây kê đầu này có thể ăn được, chẳng lẽ không có ai ăn sao ạ?”

“Thứ này sao có thể ăn được? Tất cả đều là gai, sao có thể bỏ vào miệng? Ngay cả mặt dưới lá cây cũng chỉ toàn là gai. Cũng chỉ có mấy đứa nhỏ thèm ăn, vớt mấy quả lấy hạt ăn vặt thôi. Hạt khiếm thảo chăng ăn được mấy miếng, lại vì thế mà bị thương, thật sự không đáng.”

“À……” Liễu Nha Nhi như đã hiểu ra, trong lòng lại thầm tính toán.

Hạt khiếm thảo tên khoa học là khiếm thực, quả chín mềm có thể ăn sống. Sau khi phơi khô, hầm mềm có tác dụng ích thận, cường tinh, đỡ đau xương khớp. Là một loại nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng.

Trước tiên không nói đến hạt khiếm thảo như thế nào, chỉ nói đến thân cây. Xé bỏ lớp vỏ gai trên bề mặt, lấy phần cọng non xào bên trong, vị giòn, ngọt tươi mới, là loại rau ngon hiếm có theo mùa..

Người hiện đại thường nói Thủy Lục Tiên, bên trong có cả món kê đầu này.

Tiền thị thấy cháu gái vẫn còn đứng bên bờ sông, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt sống, cho là nàng thèm hạt khiếm thảo, cười nói: “Nha Nhi muốn ăn vậy chờ đến khi kết quả, nãi nãi sẽ lấy cho ngươi mấy quả. Chỉ là hạt khiếm thảo này lại chẳng có hương vì gì.”

“Vẫn là nãi nãi thương cháu!” Liễu Nha Nhi mỉm cười, chạy chậm đuổi kịp Tiền thị.

Nàng cũng không thích vị của khiếm thực, hơn nữa chờ đến khi kết quả già, nhất định cũng không tới lượt nàng hái được. Cái nàng để ý là rau kê đầu.

Chờ tới khi về nhà lại phát hiện cửa viện khóa chặt.