Chương 6

Liễu Nha Nhi và Hạ Mai đi đường nhỏ xuống núi, tới chân núi lại nhìn xung quanh một lần nữa, sau khi bảo đảm không có ai hai người mới mang giỏ nấm về nhà.

Cũng may hai nhà gần sát chân núi, không cần đi một vòng quanh thôn.

Liễu Nha Nhi vừa bước vào sân liền ngửi thấy một mùi thơm đã lâu không thấy.

Là cháo gạo kê!

“Nha Nhi đã về rồi sao?” Một phụ nhân nghe tiếng động, từ trong bếp đi ra.

Phụ nhân tuổi không tính là lớn, nhìn không đến bốn mươi tuổi. Khăn trùm quấn quanh đầu, áo vải thô đã giặt nhiều đến bạc màu.

Có lẽ do huyết mạch tương liên, Liễu Nha Nhi nhìn phụ nhân trước mắt không cần phải nhớ lại, mấy chữ đại cô đã buột miệng thốt ra.

“Ai da, Nha Nhi nhà chúng ta đã cao hơn rồi, tới đây để đại cô ôm một cái.” Phụ nhân vừa nói vừa đi tới ôm Liễu Nha Nhi.

Liễu Nha Nhi đột nhiên đỏ mặt, có hơi thẹn thùng, nhưng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Kiếp trước ba nàng có bốn anh trai không có chị em. Nhóm chú bác sau khi kết hôn cũng không quá thân cận với thế hệ sau. Nàng chưa bao giờ biết có cô làm cảm giác như thế nào.

“Nghe nói ngươi rơi xuống nước, cơ thể có chỗ nào không thoải mái hay không? Liễu Thị dùng tay lau mồ hôi trên trán cháu gái, vô cùng đau lòng.

Nha đầu này từ nhỏ đã không có mẹ, vốn đã rất khó khăn, còn bị mấy đứa trẻ trong thôn bắt nạt. Đặc biệt là Phì Nha trời đánh kia, lại dám đẩy Nha Nhi nhà mình xuống sông.

Liễu Nha Nhi khẽ đặt cằm lên vai Liễu thị, nhẹ nhàng cọ cọ, nhẹ nhàng nói: “Không có chỗ nào không thoải mái, tất cả đều tốt.”

Vừa mới dứt lời, Liễu Nha Nhi ngửi thấy mùi thơm, bụng không biết cố gắng mà kêu lên.



“Đi, đại cô nấu cháo gạo kê, sắp được rồi, chúng ta đi ăn thôi.”

Cô chất hai người đang muốn đi vào nhà bếp, Liễu cha ra ruộng cũng đã về.

“Đại tỷ, sao tỷ lai tới đây?”

Liễu thị quay đầu lại nhìn đệ đệ khiêng cuốc mặt đầy phong sương, trong lòng đau xót, sống mũi cay cay.

Cuối cùng là do ông trời không có mắt!

Liễu thị trộm lau nước mắt, nói: “Ta nghe nói Nha Nhi bị người ta đẩy xuống sông, tới đây xem một chút! Sao vậy, không có chuyện ta không thể về đây được sao?”

Cha Liễu bỏ cuốc xuống, vội giải thích: “Đại tỷ thật là, ta thế nào tỷ còn không biết sao? Tỷ biết rõ ta không có ý đó mà.”

Liễu thị sao có thể không hiểu đệ đệ nhà mình? Khi này ấy còn là cô nương chưa xuất giá, có tình cảm tốt nhất với đệ đệ. Nhìn dáng vẻ đệ đệ vội vàng lại không đành lòng trêu chọc hắn, vội nói: “Được rồi được rồi, nhanh đi rửa tay đi để ăn cơm.”

Cha Liễu đang chuẩn bị đi rửa tay, đột nhiên thoáng nhìn qua nấm mối trong rổ, hỏi: “Nha Nhi cái này là ngươi hái sao? Cái này không thể ăn được, có thể có độc gây chết người, lần sau đừng hái nữa, đợi buổi chiều cha đi đào cỏ tranh về cho ngươi ăn.”

Nhìn Liễu cha muốn mang rổ kê tùng ném đi, Liễu Nha Nhi vội vàng chạy tớ đoạt lấy.

“Cha, cái này có thể ăn được!”

“Nha Nhi ngoan, nghe lời cha nói có được không?”

Nhìn dáng vẻ kiên trì của Liễu Nha Nhi khiếu Liễu cha nhìn thấy vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng. Nhìn cuộc sống này xem, Nha Nhi nhà hắn không ngờ lại phải nhặt nấm độc để ăn.

Là hắn không có bản lĩnh, để nương cùng hai đứa nhỏ chịu khổ.

Nhưng cho dù đói khổ đến đâu, thứ độc hại này sao có thể bỏ vào miệng? Nhanh chóng vứt bỏ mới phải.



Liễu Nha Nhi sao có thể chịu được? Nắm chặt cái giỏ, nhất quyết không chịu buông ra.

Tiền thị cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Nha Nhi, cô ngươi có mang theo trứng gà tới đây, nãi nãi đi nấu canh trứng cho ngươi, chúng ta ăn canh trứng có được không? Nấm này có độc, không thể ăn được.”

“Cha, nãi nãi!” Giọng Liễu Nha Nhi gấp gáp lo lắng như mang theo tiếng khóc.

Những ngày giáp hạt này, một giỏ nấm ít nhất có thể no bụng được mấy ngày, như vậy sao có thể ném đi được.

“Cha, nấm này không có độc, có thể ăn được! Lúc trước không phải cha từng mua sách nông sao, trong đó có viết cái này là nấm mối, không độc, có thể ăn được. Còn có nấm linh chi, nấm gan ngỗng, rất nhiều loại nấm có thể ăn được.”

“Thật sao?” Liễu cha nửa tin nửa ngờ, thật ra trong lòng đã khẳng định mười phần..

Hắn không giỏi trồng trọt, vì thế đặc biệt mua một quyển sách nhà nông. Chỉ là lý luận và thực tiễn vẫn có chênh lệch, nên Liễu cha không xem sách, mà tự mình mày mò.

Hơn nữa Nha Nhi nhà hắn từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, không đến mức chỉ vì một giỏ nấm mà lừa gạt mình.

Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra ở nhà bên cạnh, Hạ Mai cũng bảo vệ chặt chẽ lấy giỏ nấm, thề tốt nói tú tài nhà bên đã xem trong sách nói loại nấm này có thể ăn được.

Cuối cùng, nấm của hai tiểu cô nương đều được giữ lại

Trò khôi hài kết thúc, Liễu thị gọi mọi người vào ăn cơm, bận rộn một buổi sáng ngực đã sớm dán vào lưng.

Bàn vuông không nguyên vẹn đặt bốn chén cháo gạo kê nóng hổi bốc khói.

Liễu Nha Nhi nhìn thấy, không nhịn được nuốt nước miếng.

“Tới đây, Nha Nhi chúng ta có canh trứng ăn!” Tiền thị dùng giẻ lau chén nhỏ, trong chén là canh trứng.