Chương 7

Tiền thị đưa canh trứng đặt trước mặt Nha Nhi, để nữ nhi tới đây ăn cơm.

Liễu Nha Nhi dùng cái muỗng múc một miếng đưa đến bên miệng Tiền thị.

“Nãi nãi không ăn, ta không thích ăn trứng cây. Nha Nhi là đang là lúc lớn, ăn trứng gà có thể cao hơn.” Tiền Thị nhìn một muỗng canh trứng đưa tới, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Nha Nhi nhà bọn họ rõ ràng hiểu chuyện như vậy, nhưng ông trời cố tình muốn bọn họ chịu khổ. Tiểu cô nương chín tuổi lại gầy yếu như đứa trẻ bảy tám tuổi.

Rốt cuộc đời trước bà đã làm cái nghiệt gì, ông trời lại đối xử với cháu trai, cháu gái bà như vậy.

Nghĩ đến tôn tử, trong mắt Tiền thị chứa đầy nước mắt.

Tôn tử bà mới mười hai tuổi, vì cái nhà này tới mỏ đá bên cạnh đi làm công, nửa tháng mới nhà một chuyến.

“Nãi nãi, ăn nhiều mới có thể sống lâu trăm tuổi! Nếu nãi nãi không ăn, ta cũng không ăn.” Bây giờ Liễu Nha Nhi vẫn còn là một đứa trẻ, nàng liền dùng giọng điệu của đứa trẻ để nói chuyện.

Liễu thị nhìn thấy liền chua xót, cũng đau lòng nói: “Mẫu thân người ăn đi, đây là hiếu tâm của Nha Ni.”

Lúc này Tiền thị mới ăn canh trứng Liễu Nha Nhi đút.

Tiền uống xong, Liễu Nha Nhi lại đưa muỗng tới bên miệng cha Liễu. Liễu cha lại không từ chối, hắn biết, nếu hắn nói không ăn, Nha Nhi nhất định sẽ đối xử với nãi nãi như đối với hắn.

Tiếp theo, lại là Liễu thị.



Liễu thị cười ăn canh trứng, nói: “Sau này không biết là tiểu tử nhà ai có phúc khí mới có thể cưới được cô nương hiểu chuyện như Nha Nhi nhà chúng ta. Chỉ có một chén canh trứng, nếu đổi lại là đứa trẻ nhà khác đã sớm ăn hết rồi, chỉ sợ bị có người khác đoạt đi mất. Đâu giống Nha Nhi nhà chúng ta, biết thương cha và nãi nãi, ngay cả ta làm cô cô cũng được chia một ngụm.”

Liễu thị cười xong lại khóc.

Liễu Nha Nhi ăn canh trứng, nước mắt lạch cạch rơi vào trong chén.

Nàng khóc không phải bởi vì đai cô thương nàng, nàng khóc là bởi vì canh trứng quá ngon.

Rõ ràng nàng mới xuyên qua đây được mấy ngày, cũng đã đói bụng mấy ngày. Một khắc đưa miếng canh trứng vào miệng đó, dường như nàng cảm thấy mình đã đói bụng nhiều năm.

Đột nhiên nàng có chút phân biệt không rõ, nàng là Liễu Nha Nhi hiện đại hay là Liễu Nha Nhi cổ đại.

“Được rồi, ăn cơm đi!” Tiền thị lên tiếng.

Liễu cha uống lên một chén cháo nhỏ, trong lòng tràn đầy suy nghĩ. Đã rất lâu rồi không được ăn cháo dẻo như vậy.

“Liên Nhi, lần sau ngươi tới thì tới đừng mang đồ theo nưa. Thời buổi này cuộc sống của nhà nào cũng khó khăn, ngươi mang gạo kê lại có cả trứng gà tới đây, con rể và bà bà không nói gì sao?”Tiền thị đau lòng khuê nữ..

Liễu thị nghe xong, đặt đũa xuống bàn, nói: “Nương, con gả đến Từ gia sinh trai dạy nữ chăm sóc già trẻ biết bao nhiêu năm. Hiện tại chất nữ nhà mình rơi xuống nước, con chỉ lấy một tí gạo kê và mấy cái trứng gà về nhà mẹ đẻ hỏi thăm, chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt của bọn họ hay sao? Con là con dâu Từ gia là thật nhưng cũng là khuê nữ của Liễu gia! Nếu cả chuyện này còn không thể làm chủ được vậy con không xứng làm nữ nhi Liễu gia. Hơn nữa từ lúc con xuất gia tới giờ, của hồi môn của cha nương cho mấy năm nay đều cho Từ gia dùng, bọn họ có tư cách gì mà nói con?”

“Ngươi đó, không phải ta đang xót cho ngươi sao?” Tiền thị đau lòng cho khuê nữ là thật, nhưng nghe xong lời này trong lòng vẫn được an ủi hơn phần nào.

Đều nói con gái gả ra ngòai như bát nước hắt đi, nữ nhi mình nuôi dưỡng mười sáu năm đã sớm xuất giá thành người của nhà khác.



Cũng may ngày lễ ngày tết vẫn có thể được về nhà một lần. Về phần chuyện không tốt, thật sự là do mấy năm cũng không thấy được một lần.

Liễu Nha Nhi vốn đang chảy nước mắt nghe đại cô nói như vậy, ngẩng đầu giơ một dựng một ngón tay cái lên với đại cô.

“Quỷ nha đầu, lại nghe hiểu được sao? Nhanh ăn cơm đi!” Liễu thị buồn cười.

Chất nữ này của mình, trước kia im lặng, ít nói thấy người cũng chỉ khẽ kêu một tiếng, giọng nói cũng nhỏ như muỗi kêu.

Hôm nay nhìn thấy tiểu nha đầu có vẻ hoạt bát, vui vẻ hơn.

Nghĩ tới có lẽ là do càng lớn tính cách càng trở nên hướng ngoại.

Buổi chiều, Liễu Thị vẫn chưa về nhà chồng, lúc nàng ấy tới đây đã nói với nam nhân nhà mình muốn ngủ lại ở nhà mẹ đẻ một đêm.

Liễu cha cũng hiếm khi không thấy ra ruộng, đại tỷ khó có cơ hội được về nhà, hắn muốn nói chuyện cùng tỷ ấy.

Sau giờ ngọ trông tiểu viện của mấy nhà nông, mẹ con ba người vừa nói chuyện vừa bóc vỏ độc phộng.

Liễu Nha Nhi cũng không nhàn rỗi, để Liễu cha gánh nước vào bồn gõ, một mình nàng rửa sạch nấm mối.

Mặt trời đã lặn về Tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời. Khói bếp ở Tiểu Vương Trang bắt đầu bốc lên.

Cơm chiều của Liễu gia là cháo gạo kê còn thừa lại từ giữa trưa, chỉ cần thêm một nước vào nấu lại là được.