Chương 8

Nấm trong rổ đã sớm rửa sạch để ráo nước, Liễu Nha Nhi tới hậu viện ôm củi, giúp đỡ Tiền thị nấu cơm.

Lấp đầy bụng đã là vấn đề đáng lo mỗi ngày, thức ăn cũng không quá chủ ý sắc hương vị đầy đủ gì đó nữa. Nấu một nồi nước sôi lên, bỏ nấm vào nồi, rắc thêm chút muối. Tiền thị nghĩ gì lại lấy đũa quét một ít mỡ heo trong bình gốm bỏ vào nồi canh nấm.

Chỉ trong nháy mắt, một mảng váng mỡ nổi lên bên trên kê tùng nóng hổi.

Liễu Nha Nhi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, dập tắt lửa trong bếp, chạy vào vườn lấy một nắm hành lá, mang xuống giếng rửa sạch, sau đó vội vàng vào bếp cắt lá hành rắc lên canh kê tùng.

“Như vậy đã chín rồi sao?”

Liễu Nha Nhi nghe mùi thơm đã không rảnh trả lời, liều mạng gật đầu.

Tiện thị mang một cái nồi bốc khói cùng một nồi nước đặt trên bàn. Ai muốn uống bao nhiêu thì tự mình múc.

Liễu Nha Nhi múc cho mình một chén đầy, nàng phải là người thí nghiệm chứng minh cho mọi người thấy nấm này không có độc. Nàng biết trong lòng bọn họ ít nhiều cũng không hoàn toàn tin lời mình nói.

Liễu Nha Nhi mới vừa bưng chén lên, con chưa kịp uống đã bị Liễu cha giành lấy.

Nhà Nhi từ trước đến giờ không nói dối, hắn tin lời Nha Nhi nói chỉ là vẫn sọ sẽ sẽ xảy ra sai lầm. Nếu Nha Nhi đã khẳng định nấm này không có độc, không bằng cứ để hắn thử trước.

Trong núi có hàng trăm hàng ngàn loại nấm, đa số nấm có độc tính khá nhẹ. Nếu ăn nhầm, nhiều lắm là thượng thỏ hạ tả mấy ngày, tuy khiến người khó chịu nhưng cũng không đến mức mất mạng. Nói thế nào hắn cũng là người lớn, nếu nấm này có độc, hắn vẫn có thể chịu được được.



Liễu cha cũng không dám uống nhiều, chỉ uống một ngụm liền đặt chén xuống. Chờ thêm một hồi lâu, ngoại trừ cảm thấy hương vị tươi ngon ra cũng không thấy có chút phản ứng khác thường gì khác. Lúc này mới để cả nhà uống canh Kê Tùng.

Rõ ràng đây là cách làm nguyên thủy đơn giản nhất, nhưng lại có hương vị tươi ngon khó tả, không nói nên lời. Uống hết một ngụm canh nóng, Liễu Nha Nhi híp mắt, vẻ mặt say mê.

Liễu thị cũng uống một ngụm, canh này đúng là không uống không biết, uống một ngụm thật sự là líu cả lưỡi.

“Canh này thật sự rất ngon!”

Tiền thị cùng Liễu cha cũng nâng chén lên uống canh.

“Trời ạ, đúng là! Canh này sao lại ngon như vậy? Trước đây lên núi đã từng thấy loại nấm này vài lần, đều cho rằng có độc không thể ăn được, vô cớ bỏ qua.”

Liễu thị uống hết một chén lại lấy thêm một chén nửa, thổi thổi lại uống một miếng nói: “Nha Nhi nhà ta đúng là có kiến thức.”

Liễu Nha Nhi bị khen đến đỏ mặt, đột nhiên nghĩ đến cha vốn không xem sách nông kia, không bằng để nàng giữ, sau này may mắn có gặp thứ gì cô nhân không biết nhưng có thể ăn nàng lại lấy sách này ra làm cớ cũng được.

Dù sao cha nàng cũng không thích xem sách nông, lại vô cùng tin tưởng nàng. Nàng cảm thấy nàng nói trong sách viết gì cha cũng không đến mức bắt nàng chỉ ra cái đó ghi trong trang nào, hàng nào.

“Cha, người cho con cuốn sách nông ấy đi!”

“Được!” Liễu cha đồng ý, khuê nữ thích đọc sách là chuyện tốt. Hơn nữa hắn có thể nghiên cứu thi thư, nhưng sách nông lại rất mơ hồ, nếu Nha Nhi đã thích vậy cho Nha Nhi đi.

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, trong phòng Tiền thị thắp đèn dầu, hai chiếc bóng lớn đung đưa trên bức tường đất loang lổ.



Tiền thị thu dọn hành lý cho Liễu Thị, Liễu Thị ở bên cạnh giúp đỡ nói tới chuyện ngày thường.

Nói là hành lý, thật ra cũng chỉ là một bộ y phục để thay mà thôi.

“Ngươi phải cẩn thận, nếu gặp chuyện gì nhớ gọi người mang thư tới. Liễu gia tuy không có gì nhưng bộ xương già này vẫn còn ở đây, còn có đệ đệ, cháu trai, cháu gái có hiểu không?”

Liễu thị nhận lấy tay nải trong tay mẫu thân, cười sang sảng: “Nương không cần lo lắng, tính tình của con người còn không biết sao? Chẳng lẽ còn người nào dám khinh thường con sao? Nhưng mẫu thân đó, người phải tự chăm sóc mình cho tốt!”

Tiền thị xua tay, nói đã đến giờ rồi lại thúc giục Liễu Thị nhanh chóng lên đường.

Liễu Nha Nhi ngủ một giấc rất sâu, mặt trời lên cao mới duỗi cái eo lười biếng bò dậy.

Gọi nãi nãi không có người trả lời, nghĩ tới có lẽ nãi nãi đã đi theo cha ra ruộng rồi.

Đi đến tiền viện đánh răng rửa mặt, phát hiện trên bàn đặt một chén cháo gạo kê, cùng một quả trứng gà luộc.

Liễu Nha Nhi nuốt một ngụm nước miếng, vừa chuẩn bị cầm chén đi rửa, đã thấy Hạ Mai cười đi vào.

“Giờ này ngươi mới dậy sao, lúc trước ta tới nãi nãi ngươi nói ngươi còn đang ngủ. Mặt trời cũng đã lên cao rồi cơ thể ngươi không thoải mái chỗ nào sao?”

Đứa trẻ nhà nông, bất kể có việc gì làm hay không, đều không có thói quen ngủ nướng. Côи ŧɧịt̠ sáng nàng ấy đã tới một lần, nghe Nha Nhi còn đang ngủ, nàng ấy nghĩ liệu có phải Nha Nhi bị rơi xuống nước nên cơ thể không khỏe hay không.