Chương 4: Yến tiệc

Nhuận Ngọc cau mày nhìn mộng châu phát ra màu lam thẩm không khỏi cả thân đều lạnh.

Không, không có khả năng, như thế nào lại chứng kiến giấc mộng như thế này?

Kiêu ngạo, mỹ diễm công chúa như thế nào lưu lạc vào thảm cảnh như vậy. Nhưng trong hang động kia, Tuệ Hòa gào thét đến tuyệt vọng. Tất cả đều quá mức chân thật.

Hắn nhớ lại lần đầu tiên tại tận cùng ngân hà thấy được bộ dáng Tuệ Hòa khóc đến thê lương, nàng chỉ bị Yểm thú kéo nhẹ liền hoảng hốt kêu lên thất thanh, hoảng sợ ôm đầu, chẳng lẽ những thứ phát sinh trong mộng đều thật sự xảy ra hay sao? Đây là bí mật của Tuệ Hòa công chúa sao?"

Nhuận Ngọc không đành lòng xem tiếp, phất tay đánh nát mộng châu.

Hắn không biết vì cái gì lại cho Yểm thú đi ăn mộng của nàng, cũng không biết chính mình như thế nào lại vì mộng châu này mà tâm thần không yên. Hắn chỉ biết, khi nhớ tới Tuệ Hòa tươi cười, trong lòng liền đau.

Nàng nói nàng chán ghét hắn.

Nàng lại nói, hắn thật sự rất tốt.

Đáy lòng Dạ Thần vốn ngàn năm trầm tĩnh, cuối cùng lại vì một người mà gợn sóng.

Tái kiến Tuệ Hòa tại yến tiếc sinh thần của Húc Phượng. Nàng vẫn như cũ minh diễm, xinh đẹp, làm trò chọc thiên đế, thiên hậu cười đến vui vẻ, nàng ân cần, nàng khéo léo, nàng dụng tâm dưng tặng lễ vật hết thảy đều làm đến hoàn hảo. Tựa hồ người đối với Húc Phượng sát ý mãnh liệt mà Nhuận Ngọc nhận thức là do hắn tự tưởng tượng ra.

Thiện hậu an bài Tuệ Hòa ngồi bên cạnh Húc Phượng, nàng liền tươi cười rót rượu kính hắn.

Biểu hiện có thể nói là hoàn mỹ, nhưng ý cười lại chưa đừng chạm đến đáy mắt.

Tuệ Hòa lạnh lùng nhìn yến tiệc diễn ra vui vẻ, ca vũ vì tiên nhân hiến vũ, một màn này diễn ra, đối với nàng vô cùng quen thuộc, mọi thứ rơi vào mắt nàng tựa diễn. Nhưng lúc này đây, nàng đã không còn muốn bồi diễn. Vậy liền làm người xem diễn, xem đến khi tan diễn đi.

Mấy ngày nay, Tuệ Hòa một bên có lễ với thiên hậu, một bên nắm chặt tình hình khống chế Điểu Tộc.

Nàng nhớ rõ mọi việc kiếp trước, liền tìm đại một cái lý do đuổi Tước Linh đi. Còn lại các trưởng lão không an phận, để xử lý quả thật khiến nàng đau đầu.

Nàng bất quá chỉ là một công chúa thế đơn lực mỏng mới tạo ra cái cục diện chủ nhược thần cường này. Thực quyền của Điểu Tộc như cũ rơi vào tay các đại gia tộc, đoạt không được, cạy không động. Đây cũng là lý do khiến nàng kiếp trước nghĩ đủ mọi cách bám vào Đồ Diêu, có Thiên Đình hậu thuẫn, lời của Tuệ Hòa nàng ở trong tộc mới có chút phân lượng.

Nhưng hiện tại nàng đã hiểu rõ, mượn thế lực của người khác chung quy không thể đứng vững.

Nàng liếc qua hai cái thân ảnh một bạch, một hồng, tự giễu cười.

Đời trước, Nhuận Ngọc chỉ dựa vào vài lời nói của mình liền đem quan hệ giữa thiên đế cùng Điểu Tộc trưởng lão ly gián, có thể nhẹ nhàng hủy đi địa vị tộc trưởng của nàng. Còn nàng lại như cũ chẳng biết sợ một lần nữa nương nhờ Ma Tôn chi lực đoạt lại Điểu Tộc, vẫn là vô pháp lâu dài. Địa vị tộc trưởng của nàng một lập, một phế cũng chỉ bằng một câu nói của Húc Phượng. Cuối cùng nàng đường đường là công chúa Điểu Tộc lại bị cả Thiên Ma lưỡng giới khai trừ, có nhà không thể về. Lục giới tuy rộng lại chẳng dung nổi nàng. Đến cả hài cốt cũng chẳng còn, thê lương không tưởng.

A........

Tuệ Hòa tự rót tự uống. Trong mắt dâng lên một tầng hơi nước.

Một đời này, mặc các ngươi đấu đến long trời lỡ đất, ta chỉ cầu tâm không đau, thân không mệt mỏi, bình bình an an mà sống, không cần đến mức trôi dạt khắp nơi, thảm đạm chết đi.

Tuệ Hòa lông mi khẽ run.

Nếu muốn tồn tại trong thế gian này, nói cho cùng vẫn cần có binh quyền.

Thái Vi tuy hiểu chế hành, thế nhưng binh quyền phân tán, chung quy vẫn là ở trên tay người khác, cho dù là thân sinh nhi tử thì sao? chưa hẳn có thể tín nhiệm hoàn toàn, huống chi là kẻ ngoài? Nhuận Ngọc năm đó phản loạn, cũng nhờ trên tay nắm tam phương thiên tướng nhiều hơn cả nửa thế lực Điểu Tộc mới có thể thành công.

Thị tộc nắm tư binh, chủ thượng muốn điều binh còn phải xem sắc mặt bọn họ, chế độ cũ này vẫn nên thay đổi.

Thế nhưng một cái chế độ cũ đã kéo dài ngàn vạn năm, nàng chỉ là một cái thân cô thế cô, muốn thay đổi như thế nào đây?

Muốn bỏ cũ lập mới, lại muốn cũng cố chính trị. Việc này quả thật chỉ có người thông minh trác tuyệt mới có thể làm được. Tuệ Hòa nàng dẫu có thông minh, nhưng lại chưa từng nghĩ như hiện tại, suy xét tới việc cách tân chính trị. Nàng lại liếc mắt nhìn đến bạch y thân ảnh đang ở đối diện. Thật ra đã từng có một người làm được điều đó đến hoàn mỹ.

Nàng uống một chén rượu lại liếc mắt nhìn Nhuận Ngọc một lần, trong lòng thở dài, đáng tiếc hắn hiện tại còn không phải hắn, nếu không thật sự muốn lãnh giáo hắn vài điều.

Nhuận Ngọc vốn đã có chút lưu ý Tuệ Hòa, lại thấy nàng nhiều lần mang theo ánh nhìn sâu xa nhìn về phía mình, liền tự rót một ly khẽ giơ tay dao kính Tuệ Hòa, yên lặng uống.

Tuệ Hòa cười

Thận trọng đến bậc này, Nhuận Ngọc quả thật nhìn thấu nhân tâm.

Nàng cũng bất động thanh sắc, đối hắn kính một ly.

"Hôm nay sinh thần ta, biểu muội như thế nào lại chỉ tự mình uống đến thống khoái như vậy." Húc Phượng thấy nàng tự rót tự uống, đối với hắn lại không hề nhiệt tình ôn nhu như trước liền có chút hụt hẫng.

Tuệ Hòa vội cười rót rượu kính hắn "Biểu ca sao lại nói vậy. Tuệ Hòa vì Hỏa Thần sinh thần, tự nhiên cao hứng nên uống nhiều hai ly. Chúc cho biểu ca mỗi năm đều có hôm nay, mỗi tuổi có sáng nay a."

Húc Phượng cười tiếp nhận, một hơi uống cạn sạch.

Tuệ Hòa tươi cười vẫn còn treo ở miệng, nhưng trong lòng lại thấy kỳ quái. Lúc trước nhìn Phượng Hoàng đều cảm thấy hắn quang mang vạn trượng. Hiện giờ nhìn lại chỉ thấy tươi cười kia quá mức chói mắt , không khỏi dâng lên chán ghét.

A. Nàng bỗng nhiên có chút hiểu được tâm tình của Húc Phượng trước đây đối với nàng.

Trước mắt ngươi không phải người trong lòng liền cứ như vậy khiến ngươi chán ghét a.