Chương 5: Say

Hôm nay uống khá nhiều, Tuệ Hòa sợ rượu tích tụ làm nàng lại rơi vào ác mộng, suy nghĩ một hồi cũng không quay về cung nghỉ ngơi mà lại đi đến tận cùng ngân hà. Lại không biết do rượu làm nàng say hay do thế nào mà lại tìm lầm đường đi lạc đến gần Bố Tinh đài.

Tuệ Hòa nhìn vào bóng dáng bạch y đang đưa lưng về phía mình mà không khỏi thở dài. Thế nào lại luôn gặp phải hắn.

Vốn định xoay người rời đi lại bị bộ dáng bày bố tinh kỳ của người nọ hấp dẫn. Tuệ Hòa choáng váng cảm thấy dưới chân có chút vô lực liền dựa người vào tinh môn trượt xuống, ngồi ngay xuống đất, lặng ngắm tinh tú huyền phù phiêu đãng, dần dần hòa mình vào màn đêm thăm thẳm.

Thiên đế bệ hạ quả thật không tồi. Có dũng, có mưu, người lớn lên lại đẹp. Hoa Sương kia thế nào lại không thích hắn? Tuệ Hòa cùng Húc Phượng, Cẩm Mịch bên Nhuận Ngọc. Kiếp trước nếu như vậy chẳng phải mọi người đều vui vẻ sao.

Hừ! cuối cùng lại gây ra một đống rắc rối, tất cả đều do Cẩm Mịch mắt mù.

"Ưm, Nhuận Ngọc a." Thấy hắn thi pháp kết thúc, nàng đứng dậy đi đến gần hắn. "Hôm nay sinh thần Húc Phượng, ai ai cũng say rượu chúc mừng hà cớ người lại ở đây bày bố tinh tú, thật vất vả a."

"Tuệ Hòa công chúa."

Người nọ ôn nhuận cười, đối với việc nàng đột nhiên xuất hiện cũng không có chút ngạc nhiên "Chức trách trong người, Nhuận Ngọc sao có thể vì tư bỏ công."

Tuệ Hòa cười tủm tỉm gật đầu. Từ trước không chú ý, Nhuận Ngọc này quả nhiên là một ứng cử tốt cho chức vị thiên đế.

"Bệ....... Điện hạ........ Đêm dài vô cùng liệu có thú tiêu khiển?"

"Tiêu khiển?" Nhuận Ngọc phất tay áo, trên bàn liền hiện ra một bàn cờ cùng hai hộp quân cờ "Nhuận Ngọc ngày thường bất quá đọc sách, uống trà, chơi cờ mà thôi."

"Không cần." Tuệ Hòa nhìn vào bàn cờ, nghiêm túc mà lắc đầu. "Ta mới không muốn cùng người chơi cờ."

Nhuận Ngọc ánh mắt tối sầm lại.

"Điện hạ ngày đọc kinh sử, đêm đoán thiên cơ........" Tuệ Hòa vươn tay chỉ chỉ sao trời. "Thiên làm bàn cờ, tinh làm tử, kinh động thiên địa, người nào có thể đối ngươi đấu đây?."

Nàng duỗi tay, chọc chọc ngực của Nhuận Ngọc, cố gắng ổn định thân hình đang lắc lư của mình "Huống hồ ta là một người say, ngươi chớ có khi dễ ta."

Nhuận Ngọc ho nhẹ, hắn khẽ nắm lại bàn tay nhỏ không an phận của nàng cười nói "Vậy liền không chơi cờ."

Tuệ Hòa nghiêm túc mà nhìn hắn chầm chầm thật lâu "Thật là kỳ quái."

Nhuận Ngọc khó hiểu "Kỳ quái cái gì?"

"Người cười lên thật đẹp mắt a. Nàng ta vì sao lại......." Tuệ Hòa lẩm bẩm,nói còn chưa dứt lười lại cười chính mình. "Mắng nàng ta chẳng khác gì mắng ta lúc đó là người mù sao? Phượng Hoàng kia có gì tốt. A, chúng ta đều mù, nhìn thế nào lại bỏ qua ngươi đây."

"Ân?"

Tuệ Hòa cúi đầu, giống như muốn nói gì đó lại giống như không có gì để nói. Cười đến bí ẩn.

"Ngô........." Tuệ Hòa lại giương mắt nhìn hắn. Cặp mắt kia như chưa ngàn vạn sao trời, nàng cảm thấy đầu có chút mơ hồ, lại hé mở miệng nhưng cũng không biết chính mình muốn nói gì, là bệ hạ hay........ vẫn là điện hạ?

"Ân........... Nhuận Ngọc." Nàng đỡ trán, ân, dứt khoát gọi tên hắn.

"Tuệ Hòa." Nhuận Ngọc cười đáp.

"Nhuận Ngọc vì sao........lại gặp được ngươi đây? Thật kỳ quái,từ kiếp trước rõ ràng không hề có giao thoa. Nhưng từ khi sống lại lần nữa lại thường gặp được ngươi? Ngươi không thấy kỳ quái sao? Nếu ta là ngươi, ta sẽ sinh lòng nghi ngờ, ta là do Dì phái tới làm gian tế." Nàng nhẹ nhàng đem tay từ chỗ Nhuận Ngọc rút ra, nghiêm túc hỏi hắn.

Nhuận Ngọc sửng sốt, rồi lại cười nhẹ. Hắn đã từng có nghi hoặc, nhưng là hắn chưa từng gặp qua gian tế nào mà lại thẳng thắn đến trước mặt hắn nói chán ghét hắn. Hoặc giả nếu Tuệ Hòa là người của Thiên Hậu phái tới thì cũng là một gian tế thú vị.

"Dù là phái gian tế, cũng không đến mức muốn Điểu Tộc công chúa tự mình xuất mã."

"A, Điểu Tộc?" Tuệ Hòa bật cười lớn, " Dì là Điểu Tộc, các trưởng lão là Điểu Tộc nhưng ta.......ta lại không phải Điểu Tộc..... Công chúa này bất quá cũng chỉ là một quân cờ làm đẹp ván cờ mà thôi."

Nhuận Ngọc không khỏi lắc đầu cười khẽ "Gian tế này cũng quá thông thấu, quá thẳng thắn rồi."

"Ha ha ha a....... Nhuận Ngọc a, nếu ta thật sự là gian tế, ngươi có thể đã xong rồi. Triệt triệt để để xong rồi." Tuệ Hòa chớp mắt cười cười tới gần, lại khẽ vươn tay chọc chọc ngực hắn. "Ngươi cũng không đoán được, trong đầu ta rốt cuộc có gì đâu....... Ngươi làm cái gì, sẽ làm cái gì, muốn làm cái gì, ta thế nhưng lại biết rõ ràng."

Nàng tới gần hắn. Ở bên tai hắn nhẹ giọng nói "Ta một lời liền có thể làm nghiêng trời lệch đất."

Nhuận Ngọc cũng không còn tươi cười, hắn nghiêng mặt thật sâu nhìn nàng, hắn không rõ ràng, không hiểu Tuệ Hòa này đến tột cùng là đang nói đùa hay vẫn là nói thật.

"Bất quá, bọn họ khi dễ ta, tổn thương ta, Phượng Hoàng cũng gạt ta, hại ta thương tâm, ta vĩnh viễn cũng không nghĩ sẽ giúp hắn một lần nữa." Tuệ Hòa giơ tay vỗ nhẹ bên vai hắn. "Bệ hạ..... Không điện hạ...... Ân......Ngươi yên tâm, ta chọn ngươi thắng......."

Tay Tuệ Hòa vẫn còn để trên vai hắn, thanh âm lại càng ngày càng nhỏ, Nhuận Ngọc nghiêng nghiêng đầu lắng nghe thế nhưng trong ngực bỗng xuất hiện một thân hình ấm áp, nàng thế nhưng lại dựa vào hắn ngủ rồi.