Chương 10: Công tác dài hạn (2)

Chương 10: Công tác dài hạn (2)

Sau khi vào đại sảnh, trưởng bộ phận quản lý phòng dẫn đầu đưa mọi người tới phòng nghỉ đã được chuẩn bị sẵn. Trước tiên Tổng giám đốc về phòng riêng của anh, nên biết ở mỗi khách sạn chi nhánh cũng như khách sạn trụ sở chính anh đều có một phòng riêng giống như một căn nhà của chung cư hạng sang.

Còn trợ lý Trần, Chú Lâm và Giai Tuệ thì mỗi người sẽ ở một phòng VIP. Sau khi mọi người nhận chìa khóa của mình thì ai về phòng nấy để cất hành lý và chuẩn bị dùng bữa.

Giai Tuệ vừa về phòng của mình thì nằm ngay trên chiếc giường lớn vĩ đại mà từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ được nằm qua bao giờ, cô đang nghĩ nếu không phải được đi chuyển công tác này thì không biết đến khi nào thì cô mới có tiền để có thể ở được căn phòng Vip của khách sạn 5 sao nữa, ôi thật là giống như nằm mơ vậy. Nghĩ như vậy, cảm giác đau dạ dày cũng giảm đi chút ít, lúc này có người bấm chuông cửa. Giai Tuệ nghĩ chắc là nhân viên gọi mình đi ăn cơm đây mà, nào đi ăn cơm thôi, đói sắp chết rồi, không còn sức làm gì nữa hết.

Vừa ra mở cửa ở ngoài cửa không chỉ là nhân viên mà còn là một nữ nhân viên xinh đẹp rạng ngời cùng với một xe đầy thức ăn đây trên là một cái lòng sáng sạch. Giọng nữ nhân viên ngọt ngào vang lên "Chị Giai Tuệ quản lý yêu cầu em đem bữa cơm lên phòng Chị, vì lo Chị còn mệt nên mang lên Chị ăn ở đây rồi nghỉ ngơi cho sớm ạ".

Giai Tuệ à một tiếng rồi né một bên cửa để nhân viên đem bàn thức ăn đẩy vào phòng, xong cô nhân viên quay ra và nói "Chúc Chị ăn ngon miệng, nếu cần gì thêm chị cứ gọi số bàn chúng em sẽ lên phục vụ ạ, vậy không làm phiền chị nghỉ ngơi, em xin phép Chị", nói xong em ấy vội lui ra Giai Tuệ nói cảm ơn em, cô nhân viên cười dạ một tiếng rồi đi ra và lịch sự đóng cửa lại.

Bên kia trong phòng riêng của Tổng giám đốc ở tầng cao nhất, sau khi vào cửa việc đầu tiên anh ta làm là gọi điện thoại cho Trợ lý Trần và nói "Tôi hơi mệt nên nói nhà ăn đem đồ ăn lên cho tôi là được rồi, còn mọi người muốn ăn tập thể ở nhà hàng hay gọi người mang lên phòng thì tùy các cậu, tôi nghĩ buổi chiều sẽ có nhiều việc, nên tranh thủ ăn nhanh rồi nghỉ ngơi chứ đừng bảo tôi sao không cho mọi người thời gian nghỉ ngơi đó".

Trợ lý Trần tiếp nhận thông tin từ Đại boss, chờ Đại boss nói xong anh ta còn chưa có kịp phản hồi thì điện thoại đã treo máy, trợ lý Trần chỉ nghe tiếng tút tút, thì chỉ biết không hiểu hôm nay sao đại boss khó hiểu vậy nhỉ, tốt một cách đột ngột khiến mọi người không kịp thích ứng, thật là thú vị điều gì làm đại boss nhà ta thay đổi vậy nhỉ, ai tò mò quá đi, nhưng không sao thời gian còn dài mình nhất định phải nắm thóp được cái tên bạn đáng ghét này của mình mới được, haha

Còn về Đại boss sau khi tắt cuộc nói chuyện với trợ lý Trần thì đứng ở đó và nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất từ nơi cao nhất của tòa nhà nhìn xuống thấy mọi vật thật nhỏ bé. Anh biết hôm nay mọi người rất khó hiểu về anh và anh cũng không thể hiểu được mình tại sao lại như vậy, không phải là mình của trước giờ nữa, anh nhớ lại lúc ở trên xe, khi xe bị lúc lay mạnh, anh ôm cô vào lòng, thật mềm mại, nhỏ bé, cô nhỏ bé đến mức một ngọn gió cũng có thể thổi bay cô đi. Khi anh cúi xuống thấy vẻ mặt cô trắng bệt, lúc đó tim anh tự dưng đập nhanh hơn, bỗng dưng như ngừng đập, anh cảm thấy rất khó chịu và sợ hãi, lo cô bị hù cho sợ, lo cô có ác mộng tâm lý, lo cô sẽ bị đau ở đâu, nhưng một lúc anh ôm cô lâu hơn thì thấy cô đưa tay ôm bụng mình, và hai chân mày nhíu chặt đến lợi hại, anh tự hỏi cô bị sao vậy, cô đau ở đâu sao, đau bụng sao, hay xe làm trúng chỗ nào khiến cô đau đến vậy.

Anh điên mất, anh làm sao vậy tại sao anh phải lo cho một người xa lạ, mặc dù cô là nhân viên trong công ty anh, nhưng cô cũng là tình địch của em gái bảo bối của anh, đáng lý ra anh phải thực hiện như kế hoạch ban đầu là tìm mọi cách làm khó dễ cô, làm cho cô khổ sở, nhưng sao khi thấy cô không dễ chịu, không khỏe thì anh lại thấy đau lòng như vậy, anh nên mặc kệ cô như những người con gái khác trước đây bị anh làm ngơ, tại sao anh lại quan tâm lo lắng cho cảm nhận của cô như vậy, rốt cuộc tại sao chứ.

Âm thanh chuông cửa vang lên, anh phục hồi lại tinh thần, đi ra mở cửa thấy nhân Trưởng phòng phụ trách ăn nhà hàng cùng nhân viên đẩy xe đồ ăn lên, mọi người chào anh, anh cũng gật đầu một cái tỏ ý đáp lại, rồi nghiêng sang một bên cửa để nhân viên đẩy xe thức ăn vào phòng. Trưởng phòng nói "Chúc Tổng giám đốc dùng bữa ngon miệng, Tổng giám đốc có cần gì khác không ạ, nhà bếp sẽ làm cho Tổng giám đốc ạ".

Tổng giám đốc của chúng ta chỉ nói "được rồi không cần gì, những người kia thế nào, đang ăn ở nhà ăn hả", Trưởng phòng nói "dạ không, trợ lý Trần bảo chúng tôi đem đồ ăn lên phòng của mọi người, để mọi người ăn rồi còn nghỉ ngơi vì đi xe đường xa nên hơi mệt ạ", anh chỉ đơn giản gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu, mới nói "vậy mọi người xuống đi, cần gì tôi sẽ gọi sau".

Sau khi trưởng phòng và nhân viên đi ra và đóng cửa phòng lại thì anh tới mở chiếc l*иg đầy bàn đồ ăn ra, có cháo gạo lức chuyên dùng để những người bị dạ dày ăn và những món ăn thanh đạm khác, anh suy nghĩ "không biết cô gái kia thế nào rồi, đã kịp ăn chưa hay còn để đau bụng nữa, không biết cô ấy có đem thuốc dạ dày theo không, khi lúc buổi trưa đi quá vội, không biết cô ấy có kịp chuẩn bị chưa, trong bảng điều tra thấy cô ấy thích ăn Tôm, mình đã dặn nhà bếp luộc Tôm đem lên cho cô ấy, không biết cô ấy có ăn ngon miệng không. Ôi mình điên mất thôi".

Anh cảm thấy bực bội trong người, thần trí mình đang ở đâu chứ, anh tới quầy bar riêng của mình lấy chai rượu vang đỏ của pháp rót đầy một cái ly cao chân và một hơi uống cạn ly, lúc này anh mới thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Lúc này ở phòng VIP của Giai Tuệ cô đang sung sướиɠ vì được đãi ngộ như người có công cứu quốc, cô ăn trước một chén cháo cho đè xuống cái bao tử không nghe lời chủ nhân, rồi mắt cô sáng quắc khi thấy một đĩa tôm luộc to ơi là to ngay trước mắt, thế mà còn lột vỏ sẵn nữa chứ, ôi tuyệt quá mình chấm muối tiêu ăn thôi nào, ôi ngon chưa từng thấy, ngon quá đi mất, nhưng lúc này có bạn thân Kiều Ny của mình ở đây thì tốt biết mấy, một bàn đồ ăn ngon thế này mà chỉ có một mình mình ăn thật là đáng tiếc quá, cũng không gói gọn đem về được.

Nghĩ vậy, Giai Tuệ lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho bạn thân, báo bình an và hỏi thăm bạn đã ăn cơm xong, đang làm việc hay còn nghỉ trưa, Giai Tuệ kể với bạn mình những gì xảy ra, nói với được ở phòng VIP ăn uống rất ngon, nhân viên rất xinh đẹp và lịch sự, cho nên kế hoạch lần này chắc chắn thành công tốt đẹp.

Tám chuyện xong với bạn, Giai Tuệ tiếp tục chiến đấu với những món ngon, xong no bụng cô đi soạn đồ mang theo trong túi ra, không biết sẽ ở bao lâu, lúc buổi trưa đi vội nên không có đồ áo gì hết, giờ tắm rửa lấy gì thay đây. Lúc này đây có tiếng gõ cửa vang lên, Giai Tuệ ra mở cửa có hai nhân viên đi vào một nhân viên quan tâm hỏi cô "Chị đã dùng bữa xong rồi chứ ạ, em dọn đồ ăn đi nhé!" và một nhân viên khác đưa cho Giai Tuệ một túi giấy lớn nói "đồ đạc của chị sẽ dùng trong chuyến công tác, đây là đồ mà khách sạn chuẩn bị sẵn cho nhân viên trong công ty khi công tác tại các chi nhánh ạ".

Giai Tuệ cảm thấy làm việc tại công ty này đúng là giống như trúng số độc đắc còn tuyệt hơn, được ăn miễn phí, ở miễn phí, mặt đồ sang trọng miễn phí, thật là tốt quá đi mất, ai mình phải cống hiến thật nhiều mới đáp đền được tâm sức của lãnh đạo công ty này mới được. Xong hai cô nhân viên đều ra ngoài đóng cửa lại, Giai Tuệ đem đồ vào phòng ngủ và chuẩn bị lấy đồ đi tắm thật bất ngờ, khi đồ đúng theo size của mình và còn có cả đồ trong nữa chứ, ai mà chu đáo giữ vậy, thật đúng là đãi ngộ đối với nhân viên cực tốt.

(Còn tiếp).