Chương 9: Công tác dài hạn (1)

Chương 9: Công tác dài hạn (1)

Từ lúc xe rời khỏi công ty, chạy bon bon trên đường lớn, không khí ngoài cửa sổ xe vẫn tấp nập người qua lại, nhưng ở trong xe thì chẳng khác áp thấp nhiệt đới là bao, yên lặng và áp lực khiến Giai Tuệ như nghẹt thở, cũng may xe chất lượng quá tốt, nếu không với thể trọng yếu ớt không chịu nổi say xe như cô, thì không thể trải qua một cách nhẹ nhàng được.

Trợ lý Trần cũng cảm thấy không khí ngột ngạt nên đã mở đầu nói chuyện trước, nhưng trước tiên anh đã nhìn qua kính chiếu hậu, thấy đại boss có vẻ như tâm tình không thoải mái, từ lúc lên xe đến giờ luôn chú tâm vào tập tài liệu, nên anh cũng tự rụt cổ mà không dám kinh động đến đại boss, nên chỉ nói chuyện phím với Giai Tuệ để cô không phải lạ lẫm, khi lần đầu tiên đi công tác với cấp trên.

Trợ lý Trần đang mắng thầm trong lòng cái tên đại boss nào đó, việc gì phải làm bộ mặt như người ta nợ anh ta trăm tỉ thể chứ, quả thật cô gái này rất lương thiện, trong sáng và nhút nhát, trông bộ dáng này sẽ không ai tin cô là người làm ra những kế hoạch kinh doanh sáng tạo và mang tính chuyên nghiệp đến như vậy. Tuy là trong lòng đang mắng thầm đại boss nhưng vẫn lộ vẻ mặt tươi cười và bộ dáng cà lơ phất phơ chính chủ của mình ra để nói chuyện với cô gái này.

Để đánh vào tâm lý tò mò mà không nói của đại boss, trợ lý trần đã hỏi "Giai Tuệ này, tôi nghe nói Cô là người miền Trung đúng không, ở quê cô mọi người thường làm gì, cô ở đây sống với ai, ngọn gió nào đưa cô đến với mảnh đất phồn hoa như thành phố Hồ Chí Minh", nghe anh hỏi xong Giai Tuệ cười, tài xế là Chú Lâm cũng cười nói "haha, cậu nhóc này thật là cậu hỏi gì mà nhiều như vậy làm sao cô ấy trả lời hết cho cậu được chứ, cậu thật là chứng nào tật ấy, cậu hỏi như vậy không khiến người ta nghĩ cậu có ý điều tra lý lịch người ta thì sao chứ, hay là cậu có ý gì với người ta đúng không".

Giai Tuệ thấy không khí cũng được giải tỏa, nên cũng cảm thấy bớt áp lực và không hề cảm thấy phiền toái với những câu hỏi của trợ lý Trần mà cô đã trả lời từng vấn đề của anh một cách cụ thể, cô nói "Tôi lớn lên ở quê, đúng là quê tôi ở miền Trung, quê của tôi mọi người thường làm ruộng nói cách khác là nông dân anh à, tôi thì vì đi học nên mới xa quê vào nơi đất lạ quê người này để sống và làm việc, ở đây thì tôi sống với anh trai của tôi, nói chung thì vì cuộc sống chúng ta không thể quyết định tất cả mọi việc theo ý mình được anh à".

Trợ lý Trần gật đầu hài lòng với câu trả lời của Giai Tuệ và anh không quên ghé mắt liếc ai đó đang chăm chăm vào tài liệu, nhưng từ khi anh đặt câu hỏi cho Giai Tuệ thì người nào đó không lật một trang tài liệu nào khác, anh mắng thầm trong lòng tên bạn kim đại boss đáng ghét này, lúc nào cái mặt cũng như cách xa ta nghìn dặm chớ tới gần, hừ để rồi xem, cậu ta sẽ phải theo đuổi phụ nữ như thế nào, haha mình thật trông chờ bộ dáng của cậu ta.

Lúc này xe sắp vào ngã rẽ bỗng gặp một chiếc xe hướng ngược lại từ trong ngã rẽ đi ra, tốc độ nhanh nhưng chạy đâm sầm tới, khiến Chú Lâm hết hồn nhưng rất nhanh đã bẻ tay lái nghiêng sang hướng khác, cũng may chỉ lệch vào lề đường, không nguy hiểm gì, nhưng đã làm trên xe lúc lắt mọi người không chuẩn bị nên bị bất ngờ làm nghiên, Giai Tuệ theo bản năng ngã về phía cửa kính cũng may, đại boss nhanh chóng nắm tay cô lại, hơi mạnh nên cả người cô đều nghiêng vào lòng anh.

Khi mọi người ổn định lại thì thấy, Giai Tuệ được đại boss ôm thật chặt trong lòng như bảo vệ bảo vật vô giá. Giai Tuệ vẫn chưa hoàn hồn, mặt trắng bệt không một chút máu, trợ lý Trần vội quay xuống xem đại boss và cô gái thì thấy một màn này, nên ngơ người không kịp phản ứng, suy nghĩ sao mà giác quan thứ sáu của mình linh giữ vậy ta, mình vừa mới muốn xem kẻ đại boss phúc hắc nào đó sẽ bảo vệ và theo đuổi phụ nữ như thế nào, thì giờ được thấy tận mắt, đúng là ngoài mong đợi, rất mực Manly, rất Hero, xứng đáng anh hùng cứu mỹ nhân. Haha

Lúc này, đại boss mới ý thức tới ánh mắt của tên bạn nào đó từ ghế phụ đang chỉa mũi xuống nhìn mình, anh mới lấy lại phong độ nhanh chóng buông tay đang ôm cô gái mềm mại, yếu đuối như đứa trẻ kia ra, và ngồi ngay thẳng người lại, đồng thời không quên liếc mắt tên trợ lý đó một cái.

Chú Lâm tài xế cho xe dừng lại và quay đầu xuống để xin lỗi mọi người, nhưng chưa kịp nói đã nghe trợ lý Trần bên cạnh nói "không có gì đâu chú à, không chừng có người còn cảm ơn chú vì nhờ chú mà ai đó mới được nếm thử cảm giác được ôm ấp ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ấy chứ" anh ta vừa nói vừa nháy mắt với chú Lâm tài xế và liếc về phía đại boss nào đó đang làm ngơ ở kia.

Bây giờ mọi người mới kịp để ý đến cô gái duy nhất trên xe hôm nay, cô vẫn chưa hoàn hồn lại, vẻ mặt vẫn rất căng thẳng trợ lý Trần thấy vậy hỏi "Giai Tuệ có phải hù em sợ rồi không, đừng sợ chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi", chú Lâm cũng rất áy náy nói "xin lỗi cô, tôi không cố ý, tôi không nghĩ..", chú Lâm chưa nói xong Giai Tuệ thấy chú Lâm áy náy như vậy cảm thấy mình rất ngại và nói "dạ không phải đâu chú à, con không sao không phải chuyện này đâu, chú đừng nói vậy, con rất ngại, con không sao đâu chắc con khác nước nên mới như vậy, để con uống nước là không sao nữa".

Giai Tuệ vừa nói nhưng bụng thật sự đau, vì vốn bị bệnh dạ dày hôm nay lại chưa ăn cơm đúng giờ nên giờ thật sự đói, hơn nữa gặp cú sốc vừa rồi làm cho dạ dày càng đau lợi hại hơn. Bây giờ bao tử sắp dán vào trong lưng luôn rồi.

Lúc này thì Đại boss mới chịu buông lời vàng ngọc nói "Chú Lâm cho xe dừng ở khách sạn Thịnh Cảnh 2 đi, chúng ta ăn uống nghỉ ngơi, rồi họp ở đây trước", trợ lý Trần hơi ngạc nhiên, không phải sẽ đi Thịnh cảnh 5 trước sao, kế hoạch là đi điểm xa nhất trước rồi nơi gần đi sau mà. Chú Lâm vâng một tiếng rồi tiếp tục lái xe đi khoảng 15 phút sau thì tới được Thịnh Cảnh 2.

Xe dừng ở trước cửa đại sảnh khách sạn, giám đốc chi nhánh Lý Phong và hai phó giám đốc ra tiếp đón, mọi người biết Đại boss giá lâm nên đã chuẩn bị sẵn sàng công việc, nhưng không ngờ đại boss vừa xuống xe thì nói "nhanh sắp xếp nhà bếp làm những món thanh đạm xíu, nhớ cháo gạo lức không quá mặn và chuẩn bị phòng nghỉ để mọi người nghỉ ngơi xíu rồi 14h chiều chúng ta họp".

Mọi người có mặt cả trợ lý Trần đều chấn động tự hỏi đây có phải là đại boss của mình không, không phải là cú xuống của xe lúc vừa nãy làm anh ta thay đổi tính cách rồi chứ, nên biết trước giờ anh ta luôn đặt công việc hàng đầu, đến đâu cũng phải công việc xong xuôi mới làm việc khác cơ mà, nhưng hôm nay sao lại thế này, lạ thế. Hay là đại boss thật sự đói và mệt nhỉ. Thôi dù sao cũng hiếm có khi tâm tình Boss tốt nên biết trân trọng cơ hội ngàn vàng có một này, nghỉ ngơi tốt để còn sức mà chiến đấu cho những ngày tiếp theo.

(Còn tiếp).