Chương 18: Ra mắt (1)

Chương 18: Ra mắt (1)

Giai Tuệ nhận được thông tin là phải đi công tác vào cuối tuần này, nhưng cô hoàn toàn không biết mình sẽ đi công tác ở đâu và thời gian bao lâu.

Đến khi vào cổng soát vé máy bay thì cô mới biết được mình đi máy bay chuyến bay từ Đà Lạt đến Hồ Chí Minh. Tại đây cô cùng đại boss lên máy bay, anh và cô ngồi cùng chỗ ở khoa thương nhân. Vì sự việc ngày trước anh hôn cô mà cô thấy mặt mình hơi đỏ và nóng lên, cô muốn né tránh anh nhưng không thể, gần như càng né tránh thì càng gặp nhiều.

Đây là lần đầu tiên Giai Tuệ đi máy bay nên rất háo hức và những việc ngại ngùng kia đều quẳng sau đầu, cô hết nhìn chỗ này đến nhìn chỗ khác, cô ngồi ở gần cửa sổ máy bay nên hướng mắt nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa kính. Những tầng mây lơ lửng trên không trung nhẹ nhàng khoan khoái làm sao, trông như những giải lụa trắng đang đung đưa trước gió.

Khi máy bay hạ cánh tại sân bay Tân Sơn Nhất, thì hai người anh đi trước cô chạy theo sau, đi ra cổng và lên xe công ty đón tại trước cổng, đi thẳng đến khách sạn Thịnh Cảnh chi nhánh tại Hồ Chí Minh. Anh và Cô được sắp ở hai phòng gần nhau.

Thời tiết ở Hồ Chí Minh hoàn toàn khác với thời tiết ở Đà Lạt. Ở Đà lạt thì mát mẻ trong lành còn ở Hồ Chí Minh thì lúc nào cũng đông đúc xe cộ tấp nập qua lại. Con người rất hối hả theo nhịp sống của thành phố với những nhịp sống bon chen. Cũng may khách sạn Thịnh Cảnh nằm kế sông Sài Gòn có thể thông qua cửa kính ban công nhìn dòng sông mênh mông bao quanh khách sạn, chính vì có địa thế này mà khách sạn không lúc nào có phòng trống.

Tới giờ cơm trưa sau khi ăn cơm trưa xong thì đại boss bảo cô "chiều nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây và ngày mai bắt đầu chuyến khảo sát địa hình các vùng ở ngoài tỉnh.

Giai Tuệ nhận nhiệm vụ và không giám lơ là công việc, được nghỉ buổi chiều nhưng cô cũng không giám về nhà sợ trễ công việc của ngày mai, phải biết rằng cô mắt nợ ơn tình của boss, và cô cũng hứa với lòng là sẽ bán mạng vì công việc để đền ơn mà boss đã giúp đỡ gia đình cô.

Ngồi đối diện với cô gái, có khuôn mặt non nớt như đứa trẻ, thật sự trong lòng anh đang gào thét muốn được hôn lên đôi má non mềm ấy, còn bờ môi mềm mại kia nữa. Hôm trước anh đã được nếm qua vị ngọt ấy và làm anh nhớ mãi không quên. Nhưng anh biết giờ chưa phải lúc, anh phải kiềm chế, không thể hù cô bỏ chạy được, cô là cô gái quá đơn thuần nên anh càng phải trân trọng cô.

Sau bữa trưa Giai Tuệ lên phòng nghỉ ngơi, lúc đi lên hai người một trước một sau, anh về phòng của mình nhưng đứng ở cửa mà không vào, chờ cô lủi thủi đi tới cửa phòng của cô, định mở cửa phòng thì anh nói" Em nghỉ ngơi đi, cũng sắp xếp hành lý một chút, có thể chúng ta đi ngoại tỉnh trong nhiều ngày đó, nhớ mang theo những đồ dùng cần thiết ". Nói xong không kịp đợi cô trả lời anh đã bỏ lại những cầu nói đó sau cánh cửa cùng với người con gái đang ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng của đại boss đã đóng".

Lúc này, đã là giữa trưa, nhưng có một cơn gió từ dòng sông thổi lên, mang theo hương vị nhàn nhạt, làm cô tỉnh táo lại. Lấy lại tình thần cô ý thức được, à boss vừa bảo mình nghỉ ngơi và chuẩn bị hành lý cho chuyến công tác ngoại tỉnh dài hạn. Nhưng đi đâu mà không trở về trụ sở nghỉ ngơi chứ, chẳng lẽ đi tỉnh nào xa lắm sao. Thôi kệ cứ như vậy đi, dù sao đây cũng là công việc và cũng là chỉ thị của boss mình chỉ cần làm theo là được rồi.

Nghỉ ngơi cả một buổi chiểu, đúng là lần đầu đi máy bay rất thú vị nhưng thật sự cũng rất mệt, vì không quen, nên Giai Tuệ đã ngủ một giấc thẳng đến năm giờ chiều mới dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, tấm rèm cửa đang đông đưa có những ánh hoàng hôn chiếu qua khe cửa kính làm cho không khí cực kỳ đẹp đẽ và tươi sáng.

Giai Tuệ thức dậy, tắm rửa qua và chuẩn bị sắp xếp hành lý, thì ở ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Giai Tuệ ngạc nhiên ai gõ cửa phòng mình làm gì chứ. Mặc dù nghi hoặc, nhưng cô vẫn ra mở cửa. Lúc này vì ở trong phòng hơn nữa vừa tắm xong nên Giai T uệ không mặt áo ngực. Nên Cô chỉ đứng nép mình ở sau cánh cửa rồi mở hé cửa ra. Khi Cô vừa hé cửa thì thấy đại boss đang đứng trước cửa phòng của cô và nói "đi ăn tối thôi". Cô hết sức ngạc nhiên nhưng cũng nhanh lấy lạị tinh thần, mặc dù hành lý còn chưa xếp xong nhưng boss đã nói thì không thể không tháp tùng cùng boss đi ăn cơm được. Nhưng chân vừa mới chuẩn bị bước ra cửa thì cô giật mình nhìn bản thân, trời ơi cô chưa mặt áo ngực, chết mất thôi. Cô ngựng ngùng đỏ mặt, nhìn boss và nói "boss chờ một lát", cô vội vã vào phòng và khép cửa nhanh chóng thay đồ áo.

Xuống nhà hàng, khu ăn uống hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống và đã có nhân viên nhanh chóng đi đến đưa thực đơn. Anh hỏi cô "Em ăn gì, em chọn đi", Cô cũng không dám từ chối nên chỉ có thể nói "Boss ăn gì dạ, tôi em không biết boss ăn gì, hay boss chọn đi, em rất dễ ăn ạ". Anh cũng biết cô rất nhát, nên cũng không ép cô mà gọi "cho tôi một đĩa tôm luộc lớn, hai phần bò bít tết, và hai phần canh hầm". Anh nghĩ cô quá gầy cần bồi bổ cô mới được, từ nay anh sẽ bắt đầu lên thực đơn cho chế độ ăn uống dinh dưỡng của cô.

Rất nhanh nhân viên đã đem thức ăn đặt lên bàn. Anh cắt bò bít tết nhỏ và đưa cho cô. Cô thụ sủng nhược kinh nhưng chỉ có thể nói cám ơn và ăn phần của mình, thật sự rất rất ngon. Anh nhìn cô ăn rất ngon lành, và cắt phần của mình và đưa một nửa qua đĩa của cô, thấy cô ngước mắt ngạc nhiên nhìn mình thì anh nói "Tôi ăn lúc nãy đã ăn sơ nên hơi no, em ăn giúp tôi một ít". Cô mặt dù ngượng nhưng cũng không biết phải nói gì đành cố gắng ăn giúp anh. Anh thấy cô ăn mà tâm tình mình rất vui, anh nhanh chóng ăn vài miếng rồi, rồi chuyển sang lột tôm bỏ vào một cái đĩa trống. Đợi cô ăn xong phần bít tết anh đã đẩy đĩa tôm đã lột vỏ sạch đến trước mặt cô và nói "đây là giống tôm mà nhà hàng chúng ta mới ký hợp đồng nhà cung cấp mới, em ăn thử thế nào", thế là cô tiếp tục chiến đấu với địa tôm thật lớn trước mặt, cô ngước mắt nhìn anh thì thấy anh chỉ lột mà chưa ăn con nào nên hỏi "Boss không ăn thử sao, tôi thấy rất ngon, boss cũng ăn thử đi, quan trọng là boss cũng phải ăn mới biết mà đánh giá chứ ạ". Anh vì sợ cô biết dụng ý của mình mà cũng bỏ một con tôm đã lột vỏ vào miệng mình và ăn, đúng là rất ngon, trước giờ anh không thích ăn lắm nhưng hôm nay thưởng thức đúng là rất ngon, sau này có thể cùng cô đi ăn rồi. Ăn xong đĩa tôm cô đã thấy mình rất no, nhưng anh lại đưa chén canh hầm tới trước mặt cô và nói "em ăn thử đi, đầu bếp nấu món mới để đưa vào thực đơn cho tuần tới". Thế là cô đành vì sự nghiệp cao cả mà tiếp tục chiến đấu với chén canh hầm rất bổ dưỡng này ".

Ăn xong món chính, phục vụ đã đem lên hai phần ya ua lên để tráng miệng. Vì lúc gọi món anh đã đặt biệt dặn món tráng miệng là ya ua. Để giúp cô tiêu hóa vì dù sao hôm nay họ ăn toàn những món không dễ tiêu mà đặt biệt là buổi tối nên cần phải ăn gì đó cho giúp tiêu hóa tốt.

Sau khi ăn xong bữa tối, anh nói" chúng ta có thể đi tản bộ một lát được không, dù sao hôm nay thời tiết cũng rất tốt "anh cảm thấy mình đúng là một đạo diễn tuyệt vời nhất, nếu anh không làm tổng giám đốc khách sạn mà đi làm đạo diễn thì chắc độ nổi tiếng như cồn rồi. Hai người đi dạo xung quanh công viên gần bờ sông sài gòn. Tuy không nói nhiều nhưng không khí buổi đêm rất mát mẻ, làm cho người ta thả lỏng tình thần sau một ngày mệt mỏi bỡi công việc.

Đi dạo khoảng một tiếng đồng hồ sau, anh nghĩ giờ chắc hệ tiêu hóa của cô cũng ổn rồi, nên anh muốn đưa cô về để nghỉ ngơi. Hai người quay về khách sạn, mặc dù dọc đường đi họ không ai nói nhiều nhưng đều cảm thấy rất tự nhiên và thoải mái, hình như khoảng cách của hai người ngày càng gần hơn. Khi về đến khách sạn chuẩn bị vào cửa thì anh nói" Em ngủ ngon sáng mai tôi sẽ báo em thời gian chúng ta xuất phát, khoảng 9 giờ ". Nói xong anh mở cửa vào phòng mình. Có trời mới biết anh muốn được nhìn cô thêm dù chỉ một chút, nhưng anh nhìn vào mắt cô anh biết, cô quá đơn thuần, cô không biết dụng ý của anh, cô chỉ biết anh là cấp trên mà cô chỉ có thể nghe theo, anh không muốn như thế, anh muốn được cô xem như một người con trai theo đuổi một cô gái chứ không phải là cấp trên cấp dưới, nhưng anh không thể nóng vội được, anh cần cô chấp nhận từ từ, cô cần phải quen với sự hiện diện của anh trong cuộc sống của cô, thì khi đó cô mới có thể dễ dàng cởi mở lòng mình và từ từ đón nhận anh.

Cô đã trải qua một đêm ngủ thật ngon giấc, không mộng mị, chỉ thấy rất ấm áp và ngủ rất thoải mái. Cô ngủ thẳng đến hơn 7 giờ sáng, khi có những tia nắng len lỏi qua tấm rèm cửa sổ chíu lên giường, thì cô mới bừng tỉnh, nhìn trời đã sáng chon, có khi nào trễ rồi không, vội nhìn đồng hồ thì mới có hơn 7 giờ. Hôm qua boss nói khoảng 9 giờ xuất phát, vậy thì giờ dậy được rồi, chuẩn bị thôi.

Đến 8giờ thì có tiếng gõ cửa bên ngoài, cô ra mở cửa thì thấy boss đang đứng ở cửa và nói" đi ăn sáng nào ". Thế là một trước một sau xuống nhà hàng ăn. Bữa sáng đơn giảng có cháo nấm và sữa tươi. Anh lấy thêm cho cô ly nước cam vắt. Vì anh biết cô bị say xe, nên cho cô uống nước cam trước để giúp tiêu hóa thức ăn và áp chế dạ dày.

Lên xe xuất phát anh là người lái, đi hướng Biên Hòa, mặt dù cô thấy cảnh vật trên đường khá quen nhưng cũng không dám hỏi vì sợ anh mất tập trung. Cho đến khi tới một khách sạn gần nhà cô thì cô mới biết đây gần nhà cô đến nhường nào. Anh nói" nghe nói em ở gần đây hả, có muốn về nhà trước không, dù sao chiều mới bắt đầu khảo sát xung quanh, nên giờ em có thể về nhà thăm nhà một lát, để tôi đưa em về nhà nhé, em chỉ đường đi ". Cô ngơ ngác nhìn anh và dường như đã hiểu được ý anh là muốn đưa cô về nhà cô nghỉ ngơi rồi chiều mới bắt đầu công việc. Cô cứ thế chỉ đường anh về nhà mình. Xe dừng trước cửa nhà, cô xuống xe định cứ thế đi vào nhà nhưng không thể không lễ phép mà không mời anh vào nhà, nên đành nói" Mời anh vào nhà em chơi một lát rồi về khách sạn".

(Còn tiếp).