Chương 6: Kiếp Thứ Hai (2)

Khương Vãn Vãn nhận ra điều gì đó, nàng quay đầu lại nhìn, hóa ra là Triệu Tuân xuất hiện. Hắn chưa biết chuyện gì đã đi đến giáng cho nàng cái tát. Thiệu Linh đỡ lấy Khương Vãn Vãn, nàng ta ấm ức thay nàng. Triệu Tuân đỡ Tạ Niên Niên, hắn thương xót nhìn nàng ta. Thiệu Linh không nhịn được, muốn nói thay nàng. Khương Vãn Vãn nhìn thẳng Triệu Tuân, nàng nói:"Điện Hạ, Vãn Vãn không biết tại sao lại bị đánh?"

Triệu Tuân thẳng thừng đáp:

"Ngươi làm Niên Niên ấm ức."

Khương Vãn Vãn vẫn kiên cường, nàng kiên định đáp:

"Điện Hạ, Vãn Vãn không có làm gì khiến Tạ Lương Đệ ấm ức."

Tạ Niên Niên khóc lóc dựa vào lòng Triệu Tuân, tỏ vẻ yếu ớt nói:

"A Tuân, Thái Tử Phi chỉ là ghen tị muội được sủng ái, nữ nhân ai cũng vậy mà, A Tuân cũng đừng trách phạt Thái Tử Phi."

Triệu Tuân kêu người đưa Tạ Niên Niên về phòng, sau đó kéo Khương Vãn Vãn đến bên cạnh hồ nước, hắn uy hϊếp:

"Nếu ngươi không nhận lỗi với Niên Niên, ta sẽ lập tức đá ngươi xuống hồ."

Hai tay Khương Vãn Vãn nắm chặt tà váy, nàng nhất quyết đáp:

"Vãn Vãn không làm gì sai."

Triệu Tuân không hề đùa, hắn tức giận dùng chân đạp nàng xuống hồ, Khương Vãn Vãn hoảng hốt, nàng không biết bơi, liên tục vô vọng cầu cứu. Thiệu Linh cúi xuống dập đầu cầu xin Triệu Tuân nhưng hắn phớt lờ, đứng nhìn nàng vùng vẫy trong tuyệt vọng.

"A Ngọc...A Ngọc." Khương Vãn Vãn đột nhiên nói ra một cái tên.

Triệu Tuân chần chừ, đó là tên mà Tiểu Ninh đặt cho hắn. Ba năm trước khi hắn còn là một vị Vương Gia có đôi mắt bị bệnh, không nhìn thấy được gì. Thái Y trong cung hết cách chữa, hắn đành tự xuất cung đi khắp nơi tìm người có thể chữa được đôi mắt của hắn. Triệu Tuân vô tình gặp được Tiểu Ninh, nảy sinh tình cảm, hắn đã hứa sau này đến cưới nàng. Tiểu Ninh cũng nỗ lực vì hắn tìm thuốc chữa mắt. Nghe nói trên núi có một loại thảo dược có thể chữa dược đôi mắt của A Ngọc, nàng không chần chừ lên núi hái thuốc, nhưng ở đó toàn thú dữ, nàng vì tự vệ đã dũng cảm gϊếŧ chết hai con hổ chỉ để lấy được cây thảo dược. Sau khi tìm được thảo dược, nàng sắc thuốc cho A Ngọc uống, nhưng phải kiên trì uống thuốc tầm một năm mới có thể khỏi. Hắn còn chưa uống thuốc đủ một năm đã rời đi không lời từ biệt. Sau này khi hắn muốn tìm Tiêu Ninh thì thấy Tạ Niên Niên có ngọc bội mà hắn đã tặng cho Tiểu Ninh, mà nhầm tưởng rằng Tạ Niên Niên là Tiểu Ninh.

Triệu Tuân tức giận quát lớn:

"Đừng có gọi ta như vậy."

Triệu Tuân tức giận bỏ đi, mà Khương Vãn Vãn đã sắp hấp hối. Thiệu Linh nghĩ cách, nàng ta cởϊ áσ choàng của mình xuống, vứt đến gần Khương Vãn Vãn để nàng bám vào, sau đó để Thiệu Linh kéo nàng lên. Thật may vì chỗ Khương Vãn Vãn bị đẩy xuống không xa, nàng lập tức túm được áo, bám chặt vào. Thiệu Linh dùng hết sức kéo nàng lên. Khương Vãn Vãn ho sặc sụa, sắc mặt nàng tái nhợt.

"Thái Tử Phi, để Thiệu Linh đỡ người về."

"Người đâu, truyền thái y, truyền thái y."

Khương Vãn Vãn được Thiệu Linh chăm sóc tỉ mỉ đã hết sốt, nàng bây giờ cần dưỡng bệnh thêm vài ngày. Tạ Niên Niên đột nhiên bước vào, y phục và trang sức của nàng ta xa hoa hơn thường ngày, người ngoài không biết còn tưởng nàng ta mới là Thái Tử Phi.

"Thái Tử Phi, Niên Niên đến báo tang cho người."

Khương Vãn Vãn nhìn nàng ta. Tạ Niên Niên vừa nói vừa nhấn mạnh:

"Khương gia có ý đồ mưu phản, cả nhà bị chém đầu, Khương Vãn Vãn không liên quan đến chuyện này nên được miễn chết nhưng sẽ bị phế."

"Khương Vãn Vãn, Thái Tử nói sẽ cưới ta làm chính thê."

Khương Vãn Vãn không tin, cha nàng một đời trung thành với đất nước, không thể nào có ý đồ mưu phản, trừ khi có người cố ý vu khống.

"Là...là Điện Hạ làm đúng không?" Khương Vãn Vãn run rẩy hỏi, nàng mong không phải là Triệu Tuân.

Triệu Tân bước vào ôm Tạ Niên Niên vào trong lòng. Hắn vứt cho nàng bức hưu thư.

"Đúng, là ta làm, nhưng phải giữ lại mạng của ngươi để Niên Niên hành hạ."

Mắt nàng sớm đã sưng lên, đỏ ửng, nàng như người mất hồn rồi đột nhiên cười lớn. Triệu Tuân ném cho nàng một ánh nhìn khinh bỉ rồi cùng Tạ Niên Niên rời đi.

Ngày đại hôn của Triệu Tuân và Tạ Niên Niên thật náo nhiệt, nàng co ro trong phòng nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài. Thiệu Linh ngồi bên cạnh nàng không ngừng khóc.

"Tiểu thư, Thái Tử sao có thể vô ơn như vậy, năm đó người đã chữa mắt cho ngài ấy, sao bây giờ ngài ấy lại ghét tiểu thư đến vậy."

Khương Vãn Vãn mỉm cười, lau nước mắt cho Thiệu Linh, dịu dàng nói:

"Thiệu Linh, ta đói quá, em đi lấy gì đó cho ta ăn nhé."

Thiệu Linh lau nước mắt, gật gật đầu rồi chạy đi. Khương Vãn Vãn đứng dậy cầm lấy cây nến, đi xung quanh căn phòng. Nàng mỉm cười vừa đi vừa nói:

"A Ngọc, ta đời đời kiếp kiếp không tha thứ cho chàng."

Nàng bắt đầu châm ngọn nến đốt rèm, sau đó cầm thêm mấy cây nến nữa vứt xung quanh. Ngọn lửa bắt đầu lớn dần, Khương Vãn Vãn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cửa phòng, cầm lấy cây đàn bắt đầu tấu khúc.Tiếng lửa cháy hòa lẫn với khúc nhạc da diết. Mọi người bên ngoài hoảng loản muốn dập lửa, nhưng ngọn lửa quá lớn. Chỉ nhin thấy Phế Phi đang đánh đàn, gương mặt nàng vừa khóc vừa mỉm cười ôn nhu. Triệu Tuân biết tin cũng chạy đến, hắn chỉ nhìn thấy thoáng qua ánh lửa bập bùng, nàng đang đánh đàn, ánh mắt long lanh đẫm lệ nhìn hắn, nàng khẽ nhắm mắt lại sau đó từ từ ngã xuống.

Thiệu Linh khóc lóc, nàng ta gào lên thảm thiết, muốn vào cứu Khương Vãn Vãn nhưng không kịp. Thiệu Linh quay lại căm phẫn nhìn Triệu Tuân, nàng ta cầm lấy cây đũa trên khay thức ăn, lao tới muốn chọc mù mắt hắn. Triệu Tuân nhanh chóng né được, kêu người giữ Thiệu Linh lại. Tạ Niên Niên bước đến bên cạnh Triệu Tuân, cười đắc ý nhìn Thiệu Linh. Thiệu Linh gào lên một tiếng sau đó cười lớn.

"Ahaha, Thái Tử Điện Hạ thân phận cao quý, người người nể phục, văn võ song toàn nhưng sao có thể vô ơn đến vậy."

Thiệu Linh nói rất to, nàng như muốn cho mọi người biết được Thái Tử Điện Hạ độc ác như nào.

"Năm đó tiểu thư nhà ta liều mạng kiếm thảo dược chữa mắt cho Thái Tử Điện Hạ, bị hổ cắn rách phần thịt ở bắp tay, Điện Hạ thề non hẹn biển với tiểu thư nhà ta, hứa sẽ cưới tiểu thư đối tốt với tiểu thư. Điện Hạ, lời hứa của người trôi đi đâu rồi?"

Triệu Tuân nắm lấy cổ áo của Thiệu Linh, hắn gào to:

"Ngươi nói gì? A Ninh không phải là Tạ Niên Niên sao?Niên Niên có chiếc vòng mà ta từng tặng để làm tín vật định tình."

Thiệu Linh cười lớn, vùng vẫy khỏi tay thị vệ, tát mạnh Triệu Tuân.

"Hahaha, Thái Tử Điện Hạ, người bị con tiện nhân Tạ Niên Niên lừa rồi."

Triệu Tuân trở nên hỗn loạn, hắn nhớ lại lúc Khương Vãn Vãn rơi xuống nước đã gọi tên A Ngọc, Triệu Tuân muốn lao vào biển lửa, đám thị vệ liền ngăn lại, hắn ngồi bệt xuống gào khóc.

"A Ninh, là ta không tốt...là ta nhận ra nàng quá muộn."