Chương 14

An Bội cầm một đống tài liệu đứng trước cửa thang máy, lật giở một lát rồi nhìn sang Thạch Thanh Lâm đang đứng bên cạnh, “Phương án này thực hiện trong bảy ngày liệu có đủ không?”

Thạch Thanh Lâm cúi đầu nhìn những đầu mục công việc trong điện thoại, ngón tay lướt như bay, “Càng nhanh càng tốt.”

“Một tuần đã ngắn lắm rồi, thu ngắn hơn nữa thì không kịp đâu.”

“Không kịp cũng phải kịp.”

An Bội cảm thấy tốc độ gõ chữ của anh càng nhanh hơn, chưa một lần nào tìm anh bàn việc mà sau đó lại được nhàn rỗi cả, cô nàng không nhịn được phải oán thán: “Lần trước tôi tìm anh, anh đi đâu? Giờ thì hay rồi, cả đống việc dồn lại, chắc chắn hôm nay lại phải thức đêm rồi, anh không mệt à!”

“Lần trước?”, ngón tay Thạch Thanh Lâm thoáng dừng lại, anh thử nhớ xem, rồi chợt cười bảo: “Đi làm Gia Cát Lượng cho người ta.”

“Gì cơ?”

“Không có gì.”

“…”, An Bội cảm thấy thậm chí còn khó mà đuổi kịp mạch tư duy của anh.

Tuy rằng trước giờ chưa từng đuổi kịp được.

Thạch Thanh Lâm đã gõ chữ xong, anh thu điện thoại lại, bất thình lình hỏi một câu: “Cái cậu Phương Nguyễn ấy, cô có còn liên lạc với cậu ta không?”

Anh không nói còn đỡ, vừa nói xong thì An Bội lập tức trợn trừng mắt, “Tôi không muốn liên lạc cũng không được đấy.”

Suốt cả ngày có việc hay không có việc gì cũng đều gửi tin nhắn Wechat cho cô nàng, không giữ liên lạc mà được à?

Thạch Thanh Lâm nói: “Hình như quán net của cậu ta dạo này đang thúc đẩy chơi Kiếm Phi Thiên.”

“Thế á?”, chuyện này An Bội lại không hề biết, cô nàng chỉ biết là từ khi phát hiện ra cô chơi game này, ngày nào tên kia cũng mượn danh nghĩa chơi game ra để nói chuyện với mình, khiến cô nàng đã một thời gian rất dài rồi không dám đăng gì lên trang cá nhân, chỉ sợ lại bị đào ra cái gì nữa thôi.

Tiếc thật, gần đây cô nàng lại nghĩ ra mấy câu triết lý cực hay.

Nói đến đây, cô nàng bỗng cảm thấy có gì đó khác thường, “Quán net của hắn đang thúc đẩy game gì, sao anh biết được?”

Thạch Thanh Lâm khoanh tay, khẽ nhún vai, “Tìm hiểu được thông tin trong khi đi làm Gia Cát Lượng cho người ta đấy.”

“…Phiền anh đừng nói tiếng ngoài hành tinh có được không?”

Vừa đúng lúc thang đến, Thạch Thanh Lâm mỉm cười ra hiệu cho cô nàng tạm dừng, bởi điện thoại của anh có tin nhắn.

An Bội vào trước chờ anh.

Thạch Thanh Lâm không tiến vào, xem xong, anh cất điện thoại đi rồi bảo: “Xem ra việc của hôm nay lại phải dồn lại tiếp rồi.”

Anh Bội nhăn nhó, “Tại sao?”

“Có người tìm tôi.”

“..”, An Bội ấn nút thang máy, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không một giây nào được nhàn rỗi cả, cho anh mệt chết đi.”

***

Thạch Thanh Lâm vừa ra khỏi tòa nhà thì đã bị ôm vai từ phía sau.

Người kia ôm thôi chưa đủ, còn tiện tay nắn bóp hai cái rồi khen: “Lại rắn chắc hơn rồi.”

Thạch Thanh Lâm tóm lấy cánh tay kia, vặn ngược lại, quay đầu nhìn gương mặt đang nhăn nhó vì đau, rồi kết luận: “Lại yếu đi rồi.”

“Biến đi.”, đối phương cau có đẩy anh ra.

Thạch Thanh Lâm cười hỏi: “Ngọn gió nào đưa Tiết đại thiếu gia đến đây thế này?”

Người kia lắc đầu, “Lạ ghê, không gọi tôi là Tiết Thành nữa, mà lại gọi Tiết đại thiếu gia cơ, tôi không tiền bạc không quyền thế, sao lại gọi là đại thiếu gia được.”

“Đây là cách gọi khách sáo, thể hiện phong thái thiếu gia của cậu, không liên quan gì đến tiền tài hết.”

Tiết Thành vỗ tay tỏ vẻ thích thú, rồi cũng thôi màn trò chuyện xàm xí, lại nhìn anh một lượt và bảo: “Tôi mới từ phố cổ về, cậu bị làm sao thế, về nước hơn nửa năm không liên lạc gì với tôi đã đành, đằng này còn không về thăm ông cụ nhà cậu nữa?”

Thạch Thanh Lâm nói: “Không phải là không muốn về, mà là thật sự không có thời gian, cậu cũng biết làm ngành này bận thế nào mà.”

“Biết, đương nhiên tôi biết, nhưng ông cụ không còn nhiều thời gian nữa, qua một ngày là bớt đi một ngày, cậu cũng không thể đặt hết tâm tư vào công việc được.”

Tiết Thành và anh đã quen biết từ hồi còn thiếu niên, bao nhiêu năm nay, cả hai đều hiểu nhau, nói chuyện chẳng cần kiêng nể, dù sao cũng là ý tốt cả.

Thạch Thanh Lâm gật đầu, “Xin tiếp thu lời chỉ dạy.”

Tiết Thành hớn hở, đấm anh một cái, “Đừng có trịnh trọng như thế, không phù hợp với tác phong của cậu đâu, tôi chỉ giúp ông cụ truyền đạt lại mấy câu đấy thôi. Sao hả, lâu rồi liệu có bị ngượng tay không, hay là đi đâu làm một ván đi?”

“Bây giờ?”

“Đúng. Không được à?”

Thạch Thanh Lâm nhớ lại lời An Bội nói, lại nghĩ đến chuyện trong điện thoại còn cả đống công việc phải xử lý, xem ra thật sự lại phải tăng ca rồi.

“Được, đi tìm chỗ đi.”

Tiết Thành nói: “Tôi không quen chỗ này, cậu tìm đi.”

“Địa bàn của tôi cũng chỉ để làm việc thôi.”, Thạch Thanh Lâm ngẫm nghĩ một lát, rồi bỗng nói: “Gần đây có một quán net, đến đấy đi.”