Chương 15

Bên trong quán net.

Đã đến giờ ăn tối.

Trước mặt Đồ Nam đặt một chiếc bàn vuông nhỏ, bên trên bày mấy đĩa thức ăn, đều là những món Phương Nguyễn xách về từ một nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố.

Vài vị khách trong quán ngửi thấy mùi thơm mà không nhịn được phải đưa mắt ra nhìn mấy lần.

“Ăn nhiều vào.”, Phương Nguyễn ngồi ở phía đối diện, bỗng nhiên lại gắp thức ăn cho cô.

Đồ Nam bảo: “Anh nên về nhà đi, cứ cày game thông ngày đêm thế này, kiểu gì mẹ anh cũng đến đây kiểm tra, rồi em lại phải đi trốn.”

“Về ngay, về ngay đây.”, Phương Nguyễn đặt đũa xuống, nhích lại gần rồi nói: “Thế sau khi anh về, cô có thể suy nghĩ lại đề nghị kia không?”

Biết ngay, tự nhiên chu đáo thế này, kiểu gì cũng phải có yêu cầu.

Đồ Nam chọc đũa vào một miếng gà ngâm rượu, im lặng không đáp.

“Cô nghĩ lại đi.”, Phương Nguyễn giơ bốn ngón tay lên, lắc qua lắc lại.

Bốn vạn đấy.

Chuông ngoài cửa kêu leng keng một nhịp.

Đồ Nam nhân cơ hội ngắt lời anh chàng, “Có khách đến kìa, anh đừng lắm lời nữa, đi nhanh đi.”

Phương Nguyễn đứng dậy lừng khừng bước hai bước, lại thở dài ra vẻ trầm ngâm, “Đúng là cô ở trong thế giới của dân trí thức lâu quá rồi, Đồ Nam, nghe anh nói một câu, tiền thật sự rất quan trọng.”

“…”

Bất chợt một giọng nói trầm thấp xen ngang vào: “Câu này rất chuẩn.”

Đồ Nam ngẩng đầu, nhìn người đang đứng cạnh quầy.

Cô hoài nghi mình nhìn nhầm rồi.

Phương Nguyễn cũng rất ngạc nhiên, “Ấy, sao anh lại đến đây?”

Thạch Thanh Lâm đút hai tay vào túi quần, “Đến đây đương nhiên là để lên mạng rồi.”

“Người từ nước ngoài về mà cũng ra quán net để lên mạng?”

Thạch Thanh Lâm cười, “Sao thế, chỗ này của cậu từ chối tiếp người từ nước ngoài về à?”

“Không phải.”, Phương Nguyễn vừa nói vừa nhìn ra cửa, ngoài một người đàn ông đứng cạnh Thạch Thanh Lâm ra, thì chẳng còn người nào khác.

Thạch Thanh Lâm nói: “Đừng nhìn nữa, chỉ có hai chúng tôi thôi.”

Được rồi, An Bội không đến.

Phương Nguyễn thất vọng đi ra sau quầy chọn hai máy rồi chìa tay ra với anh, “Chứng minh thư.”

“Còn cần chứng minh thư nữa ư?”, hình như đây là lần đầu tiên Thạch Thanh Lâm nghe nói đến chuyện này.

Tiết Thành đã lấy sẵn chứng minh thư ra, cười rồi thúc anh một cái, “Cậu không mang phải không?”

“Ừ.”, anh không ở trong nước đã lâu rồi, nào biết được ra quán net cũng phải trình chứng minh thư.

“Tại tôi, đáng ra phải nhắc cậu.”, Tiết Thành hỏi Phương Nguyễn: “Hai chúng tôi dùng chung một cái được không?”

Phương Nguyễn chuyện nào ra chuyện đó: “Không được đâu, đây là quy định của công an, không có thì anh đi mượn tạm của ai đấy đi.”

Ở đây mà bảo anh đi mượn ai được?

Thạch Thanh Lâm đảo mắt…

Từ lâu Đồ Nam đã nhìn nhận Thạch Thanh Lâm không phải là một tên “hải quy” bình thường, dù bận trăm công nghìn việc cũng vẫn vào chùa vãn cảnh, giờ còn đến quán net để lên mạng thì không có gì là lạ cả.

Với lại chuyện chẳng liên quan đến mình.

Cô gắp một miếng cá, vừa đưa đến bên miệng thì có cảm giác gì đó là lạ, lại ngước mắt lên lại chạm ngay phải ánh mắt của anh.

“Đồ Nam.”, Thạch Thanh Lâm gọi cô một tiếng.

Đồ Nam nhìn nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh chẳng cần nói thêm gì cả, hàm ý đã quá rõ ràng rồi.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, dường như qua đôi mắt ấy, cô lại như thấy được đêm hôm thi gan cùng tên say rượu, thấy cảnh tượng mình bị nhốt trước cửa điện Quan Ân, thậm chí thấy được cả ánh nắng gay gắt khi nấp sau xe anh.

Cô đặt đũa xuống, lẳng lặng moi chứng minh thư trong ví ra đưa cho Phương Nguyễn, “Dùng của em đi.”

Thạch Thanh Lâm khẽ cười, “Cảm ơn nhé.”

Phương Nguyễn nhìn Đồ Nam bằng ánh mắt rất kỳ quái, thật hiếm thấy, vậy mà cũng có lúc cô lại tốt bụng như thế này.

Xong xuôi, Thạch Thanh Lâm và Tiết Thành một trước một sau đi vào trong tìm chỗ ngồi.

Phương Nguyễn lại bày ra vẻ mặt bịn rịn, “Thế thôi anh về đây, cô nhớ suy nghĩ kĩ đấy.”

Đồ Nam không thèm đáp lại một lời nào.

Phương Nguyễn ủ rũ vỗ một cái vào miệng mình rồi bước đi.

Sau bao nhiêu năm, anh chàng hiểu rất rõ tính Đồ Nam, bình thường gặp chuyện nhỏ thì chỉ cần khua môi múa mép một chút là được, nhưng một khi động vào giới hạn của cô, thì nói thế nào cũng vô ích.

Anh chàng vừa rời đi, thì chuông gọi phục vụ ở quầy đã réo.

Đồ Nam vốn không để ý, kệ cho chuông reo vài hồi mới sực nhớ ra hôm nay cô bé thu ngân làm ca sáng, giờ Phương Nguyễn cũng về rồi, chỉ còn lại một mình cô trông quán.

Cô nhìn vị trí bàn rồi đi tới.

Bên cạnh khung cửa kính sát đất xếp mấy chiếc ghế sofa rộng, cách vài mét cô đã trông thấy Thạch Thanh Lâm đang ngồi ở đó, hai chân bắt chéo, trên người lốm đốm ánh đèn đường hắt vào.

Đồ Nam đi đến hỏi: “Sao thế?”

“Muốn mở máy phải có số chứng minh thư.”, Thạch Thanh Lâm chỉ vào màn hình, máy vẫn đang ở giao diện đăng nhập.

Vậy mà Đồ Nam lại quên mất, cô đành cúi người xuống bàn nhập một dãy số.

Vì là thông tin cá nhân, nên Thạch Thanh Lâm quay người đi, trong lúc lơ đễnh lại nhìn thấy một bàn tay đang đặt trên thành ghế của cô. Các ngón tay thon dài, nhưng không trắng nõn như đôi bàn tay mà một cô gái trẻ nên có, gần vị trí móng tay thậm chí còn có những đường vân nhỏ.

Trông quán net thôi mà cực khổ vậy sao?

“Xong rồi.”, bàn tay thu khỏi tầm mắt anh.