Chương 28

Vài câu đơn giản, nhưng cô nàng đã dùng cách ngắn gọn nhất để giới thiệu.

Đồ Nam nghe xong thì gật đầu, “Rất đặc sắc, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”

An Bội ngây người, cô nàng nghĩ mình đã giải thích rõ lắm rồi, mà sao người này vẫn không hiểu!

“Sao lại không liên quan gì đến cô, mời cô đến đây là vì cô hiểu bích họa chứ sao.”

“Người hiểu về bích họa nhiều mà, cũng có rất nhiều chuyên gia nổi tiếng, các cô có thể mời họ đến.”

Thạch Thanh Lâm đột ngột lên tiếng: “Từng mời rồi, đáng tiếc đều không cho ra được cảm giác tôi muốn.”

Đồ Nam buột miệng hỏi: “Anh muốn cảm giác gì?”

“Cảm giác như kiểu của cô.”

“…”

Thạch Thanh Lâm ra hiệu cho An Bội, cô nàng liền mở ra một trang ppt.

Đột nhiên Đồ Nam nhìn thấy tấm ảnh chụp bức bích họa của mình, hai mắt khẽ nheo lại.

Đó là khi cô chép một bức bích họa vẽ Văn Thù Bồ Tát, chính vì bức vẽ này, mà Từ Hoài vừa nhìn đã chọn cô, đưa cô vào tổ. Cũng chính vào lúc lưu bức ảnh chụp lại, cô không hề nghĩ sẽ có một ngày diễn ra cảnh tượng như lúc này.

Thạch Thanh Lâm để tay lên mặt bàn, mấy ngón tay gõ nhẹ hai cái, tầm mắt chuyển từ màn hình sang gương mặt cô, “Đồ Nam, tôi cho rằng cô có thể.”

Đồ Nam hơi buồn cười, quá bất ngờ, vào lúc mà mọi người đều phủ nhận cô, thì lại có người nói cô có thể.

Cô nhìn quanh một vòng, rồi hỏi: “Những người ngồi đây là?”

Thạch Thanh Lâm đáp: “Họ đều là trưởng các bộ phận, tôi đặc biệt giữ họ lại để gặp cô đấy.”

Đồ Nam lại nhìn An Bội: “Thế còn cô ấy?”

“An Bội là trợ lý của tôi.”

Ánh mắt cô đặt trên anh, “Vậy trong công ty, anh làm gì?”

Thạch Thanh Lâm cười: “Cái gì tôi cũng làm hết.”

Đồ Nam đã hiểu, “Thế nên tôi muốn nói gì thì chỉ cần nói với một mình anh là đủ rồi.”

Thạch Thanh Lâm đưa mắt nhìn An Bội, “Tan họp trước đi.”

An Bội thu hết tài liệu lại rồi đi ra, vừa đi vừa không quên liếc Đồ Nam.

Những người ngồi quanh bàn hội nghị cũng lần lượt đứng dậy, lục tục rời đi, chỉ trong một lúc đã giải tán hết.

Đợi đến khi cả phòng hội nghị hoàn toàn im ắng, Đồ Nam mới lắc đầu bảo: “Tôi không hiểu về game, cũng không có hứng thú.”

Ý tứ đã rất rõ ràng rồi.

Thạch Thanh Lâm xoay cái ghế, ngồi đối diện với cô, “Cô chỉ cần tham gia vào thôi, chứ không nhất thiết phải hiểu công việc của chúng tôi.”

“Anh có chắc là vì không tìm được người không?”

“Nếu vì nguyên nhân này, thì dự án đã không phải kéo dài đến tận hôm nay. Đồ Nam, tôi không sợ không tìm được người, mà chỉ sợ tìm sai người thôi.”

Đồ Nam và anh nhìn nhau, lúc anh nhíu mày, đôi mắt thẫm lại một cách lạ kỳ, hàm dưới thu lại, nét mặt bỗng hiện rõ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng thấy.

Cô dời tầm mắt đi, “Vậy nếu tôi nói, hiện giờ tôi không muốn động đến bích họa nữa thì sao?”

Thạch Thanh Lâm trầm mặc, đột nhiên anh lại nhớ đến cái đêm cô say bí tỉ.

Lúc vứt màu hình như cô cũng đã nói, cô muốn cắt đứt với quá khứ, vứt bỏ gốc rễ sự nghiệp.

Nhưng cô cũng nói muốn ném anh xuống sông, mà lại chẳng quẳng được đấy thôi.

Thạch Thanh Lâm nhìn cô chăm chú, như thể muốn nhìn thấu tận đáy lòng cô.

Bất chợt, Đồ Nam đứng dậy, “Tôi phải về đây, anh không cần tiễn tôi đâu.”

***

Lúc An Bội quay lại phòng họp, Thạch Thanh Lâm vẫn còn ngồi ở đó.

“Tôi tiễn người ta lên taxi rồi, cũng trả tiền luôn rồi, anh vừa lòng chưa?”, An Bội nói đến Đồ Nam.

Hiện giờ cô gái kia đang là người quan trọng trong mắt người này, cô nàng không thích cũng vẫn phải tỏ ra khách sáo.

Thạch Thanh Lâm “ừ” một tiếng, dựa lưng vào ghế, đưa tay vớ lấy điều khiển, mở ra bản ppt kia.

Từng trang từng trang cảnh trong game lướt qua, toàn bộ đều là những hình ảnh quá đỗi quen thuộc với anh.

Kiếm Phi Thiên được thiết kế ra khi anh đang còn ở Mỹ, sau khi được phát hành, anh lại cảm thấy một tựa game cổ phong thì nên được phát triển tại Trung Quốc, vì thế nửa năm trước mới đem hết tài nguyên về đây, nhận được sự chú ý từ nhà đầu tư, thành lập công ty, từng bước từng bước có được ngày hôm nay.

Nhưng với bất kể game nào, đều không thể chỉ dựa vào một nhân tố mà phát triển thêm được, huống hồ Kiếm Phi Thiên chỉ vừa mới tìm được chỗ đứng.

Trong lòng Thạch Thanh Lâm hiểu, dự án phiên bản mới này thậm chí còn ảnh hưởng đến thành bại của cả game, nếu thành công, một bước lên mây, còn nếu thất bại, thì không thể quay lại được nữa.

Cho đến giờ, anh chưa từng thất bại.

Ấn điều khiển trong tay, màn hình dừng lại tại bức bích họa.

An Bội nín nhịn mãi, giờ mới dám xả ra: “Tôi đã bảo là Đồ Nam không coi Kiếm Phi Thiên ra gì rồi mà, không đời nào cô ta chịu tham gia, hôm nay tất cả các trưởng bộ phận đều có mặt, đến cả anh còn phải đích thân đi mời, thế mà cũng có được đâu.”

Thạch Thanh Lâm day ấn đường, đột nhiên khẽ bật cười, “Không ngờ cô ấy còn chẳng thèm bàn điều kiện mà đã từ chối thẳng thừng rồi.”

An Bội rào trước, “Anh làm thế nào thì làm, chỉ cần đừng bắt tôi liên lạc với cái tên Phương Nguyễn là được.”

“Tôi là sếp, trên phương diện công việc, tôi có quyền ra yêu cầu với cô, cô không thể vì chuyện riêng mà từ chối được.”, Thạch Thanh Lâm vắt chân, bổ sung thêm một câu: “Tăng 10% lương, chỉ cần Đồ Nam tham gia, đủ để an ủi cô chưa?”

“…”, An Bội sững người, chỉ vì một Đồ Nam, mà lại muốn dùng tiền để mua chuộc cô nàng.

Nhưng cô nàng cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy đây cũng là một đề nghị không tồi, ít ra thì vẫn có lãi, vì thế không còn phản kháng nữa, thậm chí sắc mặt cũng tươi tỉnh lên nhiều.

“Làm trợ lý, tôi nhắc nhở anh một chút, bên đầu tư lại mới hỏi, khi nào thì có thể thực hiện được dự án.”

Thạch Thanh Lâm lại nhìn tấm ảnh chụp bức bích họa lần nữa, “Nói với Tiết Thành một câu thôi là xong, cứ bảo lúc nào cũng được, vấn đề mấu chốt của chúng ta đã được giải quyết.”

An Bội trợn tròn mắt, cô nàng muốn nói: Anh phán câu này hơi sớm rồi đấy.

Nhưng nghĩ đến khoản tăng lương 10%, nhìn gương mặt thâm trầm kia của anh, cô nàng vẫn nhịn được.