Chương 2: 24 tỷ tinh tệ.

Ngày thành niên của Nhất Thiên đã tới, các vị bác sĩ và giáo sư đã tổ chức một bữa tiệc chúc mừng sinh nhật cho cậu.

Bởi cậu rất yên tĩnh không quá hung dữ đối với sự hiện diện của con người nên mọi người càng thả lỏng mình hơn trong việc tổ chức sinh nhật. Họ đưa cậu vào một căn phòng có nhiều trang trí, và một cái hồ bơi rộng 3m dài 7m. Họ thả cậu xuống hồ rồi bắt đầu vào tiệc.

Các vị giáo sư và bác sĩ vui mừng hớn hở với tuổi thành niên của người cá thuần sắc.

“Ôi, càng lớn cậu ấy càng xinh đẹp, tôi thật sự không thể chịu được nữa!”

“Ông bình tĩnh chút đi, đây là người cá thuần sắc, chuyện đó chỉ là lẽ đương nhiên mà thôi!!”

Nói xong vị giáo sư liền quay lại đặt ngay thành hồ một con cá trông rất ngon, Nhất Thiên muốn mau chóng bơi tới cướp lấy nhưng cậu lại rất e ngại. Cậu chờ mãi đến khi vị giáo sư lùi về sau cậu mới nhanh chóng bơi tới, cầm lấy con cá rồi thụp xuống nước.

Nhất Thiên có đôi lời cảm ơn đến những người trên kia, con cá này quá xá ngon!

Do là người cá và con người không thể giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ, nên cậu quyết định ló đầu lên cười với họ như lời cảm ơn rồi lại bình thản lặn xuống bơi vài vòng tiêu hoá.

Ngược lại, các vị giáo sư và bác sĩ trên hồ đã hoàn toàn bùng nổ.

“C-các ông đã thấy gì chưa? Người cá thuần sắc vừa cười với tôi đấy!!”

“Rõ ràng là cười với tôi!!”

Vị giáo sư đưa cá cho cậu ngẩng mặt lên trời kiêu ngạo nói.

“Hừ, là tôi mới phải, tôi là người đưa cá cho cậu ấy!”

Họ đang cãi cọ thì cửa mở ra, bước vào là vị giáo sư lớn tuổi mặc trên mình chiếc áo ngoài màu trắng, diện toàn thân một màu trắng. Ông ấy vừa bước vào, mọi người không hẹn mà cùng nhau im lặng.

“Các người cãi xong chưa? Nhìn người cá nhỏ núp vào sâu bên trong do bị các người làm sợ kia kìa!”

Nhất Thiên thật sự rất cảm ơn ông ấy đã tới làm biến mất bầu không khí ồn áo khi nãy. Nhưng rõ ràng cậu không có sợ mà!

Cậu dự định gầm lên phản đối nhưng tiếng tới họng lại thôi. Cậu suy nghĩ một chút, yên lặng là được rồi mặc kệ điều đó đi.

Vị giáo sư lớn tuổi lại lên tiếng.

“Tuy là không muốn nhưng mau chóng di chuyển người cá thuần sắc đi thôi.”

Sau khi vị giáo sư nói xong, những màn sắt từ các phía lần lượt được kéo lên. Nhất Thiên rơi vào sợ hãi, cậu biết trước tới tuổi thành niên sẽ được đem lên sàn đấu giá bán nhưng như thế này cũng quá đáng sợ.

Bên trong hồ, cậu có thể cảm nhận được họ đang di chuyển cái hồ sang một chỗ khác. Khi dừng chân lại, những cái màn sắt nhanh chóng được hạ xuống, những tia sáng chiếu rọi xuống mặt hồ, cậu vô thức cau mày lại.

Khi được đưa vào căn phòng này, cậu đã thấy được rất nhiều người lạ mặt vào nhìn cậu một vòng rồi rời đi. Họ cứ tới rồi đi như thế. Nhất Thiên lắc đầu từ chối hiểu.

Nhất Thiên mặc kệ người trên thành hồ, cậu vẫy đuôi bơi lội xung quanh hồ. Cậu bơi xuống đáy hồ lấy đà rồi dùng hết sức bơi lên trên, cả người cậu rời khỏi mặt nước nhào lộn một vòng trên không rồi rơi xuống. Một tiếng ùm lớn vang lên thu hút nhiều sự chú ý.

Sau một hồi vui chơi, cậu cảm nhận được cậu đang bị con người nhìn chăm chú. Cậu liền xoay đầu nhìn thì phát hiện có 8 chiếc camera đặt tám hướng. Cậu thầm nghĩ, bán đấu giá online sao?

Có lẽ do đã là người cá nên cậu rất nhạy cảm với mấy chiếc camera, khi nãy cậu đã ngờ ngợ ra, cảm giác cậu đã đúng. Nhất Thiên tức giận vung đuôi đập nát hết tất cả camera chỉ chừa 1 chiếc duy nhất.

Cùng lúc đó, ở các phòng riêng của người tới đấu giá hiện lên hình ảnh người cá thuần sắc một thân đỏ chói. Hình ảnh nhanh chóng biến mất, hiện lên màn hình là một chàng trai.

Tuy phía dưới chẳng có người nào nhưng cậu vẫn nở nụ cười tươi nhìn về phía camera. Chàng trai rất hiểu, họ sẵn sàng tới đây mua người cá thuần sắc cho nên đối với họ, thời gian là vàng bạc, chàng trai không dài dòng mà vào ngay vấn đề.

“Hình ảnh người cá thuần sắc đã được xem, giá khởi điểm là 2 tỷ tinh tệ!”

Trên màn hình nhanh chóng hiện lên bảng nhập số tiền, chỉ trong vòng vài phút con số đã lên tới 10 tỷ. Chàng trai trên sân khấu cảm thấy rất phấn khích.

Con số mau chóng được đẩy lên cao. Lục Hoà suy ngẫm lại thái độ thản nhiên của người cá khi nhìn thấy hắn, hắn quyết tâm phải có được cậu. Hắn nhập lên con số 24 tỷ tinh tệ.

“Là 24 tỷ tinh tệ! Liệu có còn người nào ra giá cao hơn không nào!”

Chàng trai cố gắng khuấy động bầu không khí nhưng sau hồi lâu vẫn không thấy ai ra giá liền tuyên bố.

“24 tỷ tinh tệ là giá cuối cùng, người cá thuần sắc thuộc về Lục tiên sinh!”

Sau tuyên bố, Lục Hoà không nhanh không chậm bước tới phòng làm thủ tục nuôi dưỡng người cá thuần sắc rồi lên xe huyền phù.

Viện nuôi dưỡng Hải Dương cũng hiểu ý mà mau chóng đưa hồ người cá lên xe huyền phù. Lúc này màn sắt được thả xuống, rơi vào mắt Nhất Thiên là một người soái ca lịch lãm và có cơ thể săn chắc.

Lục Hoà lên tiếng.

“Tôi là người sẽ nuôi dưỡng cậu, Lục Hoà.”