Chương 1: Giao nhân

Editor Mạnh Thường Ca

Chương 1: Giao nhân

A Phù chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình biến thành một con cá.

Đương nhiên, cũng không phải thật sự hoàn toàn biến thành một con cá.

Nói đúng ra, chính là cái loại gần giống như trong thần thoại: mình người đuôi cá, nước mắt hóa châu, một giao nhân xinh đẹp.

Trước khi giao nhân thành niên thường chưa có giới tính và nhận thức, nhưng đời trước cô là một cô gái mềm mềm mại mại, cho nên sau khi chuyển sinh trở thành giao nhân, không giống như đồng bạn là tới thành niên mới phân rõ giới tính, cô chuyển thành nàng giao nhân mỹ lệ và tinh tế từ sớm.

Giao nhân phương Đông có tính cách dịu ngoan, nhiệt tình ngây thơ, đều tràn đầy sự hiếu kỳ với tất cả sự vật, so với nhân ngư hung tàn của thần thoại phương Tây động một chút là ăn thịt người thì quả thật là đơn thuần ngốc bạch ngọt.

Bởi vậy bọn họ chỉ cảm thấy cực kỳ tò mò với chuyện A Phù chuyển đổi quá sớm trước thời kỳ, vây quanh cô bơi qua bơi lại, chứ cũng không hề hoài nghi cô là một linh hồn nhân loại bên trong thể xác giao nhân.

Khi A Phù bị đám bạn ngốc bạch ngọt làm liên lụy bị ngư dân nhân loại bắt lấy, nhìn đám bạn với vẻ mặt mờ mịt mê hoặc, A Phù tức giận quẫy đuôi một cái đẩy đám bạn ra khỏi phạm vi đánh cá, còn mình lại bị ngư dân bắt đi.

Sau khi rơi vào trong tay nhân loại, thiếu nữ mới hậu tri hậu giác cảm thấy hối hận.

Cô đã từng nghe một tên ngốc giao long thường xuyên lang thang tới địa bàn của người cá nói, người cá bị nhân loại bắt thường có kết cục cực kỳ thê thảm, không chỉ bị nhốt trong nhà giam lạnh băng đen nhánh, mà còn phải cả ngày không ngủ không nghỉ tạo giọt lệ nhân ngư, động một cái là đánh để người cá khóc không ngừng, biến họ thành máy sản xuất giọt lệ giao nhân đến chết mới thôi.

Như thấy được kết cục bi thảm trong tương lai của mình, trong lòng A Phù hối hận muốn chết, cô căn bản chẳng ôm nửa phần hy vọng với đám bạn ngốc bạch ngọt của mình.

Nhưng người ngư dân này không đưa cô tới nhà giam lạnh như băng, mà là đưa A Phù đến một con thuyền đi đến một đại lục khác, hình như chuẩn bị coi cô trở thành một loại hàng hóa quý hiếm, vận chuyển đến quốc gia khác rồi bán với giá cao.

Những người này hình như hoàn toàn không suy xét đến chuyện cá cũng sẽ say tàu xe cùng với lạ thời tiết khí hậu.

A Phù suy yếu nằm ở trong một két nước dưới đáy khoang thuyền, cái đuôi cá bạc vảy màu lam bị khóa bởi một dây xích vàng tinh tế phòng ngừa cô chạy trốn.

Giờ khắc này A Phù bỗng nhiên tiếc nuối mình lại không trọng sinh thành nhân ngư hung tàn, nếu như là nhân ngư nói không chừng đã sớm đem những tên ngư dân tham lam kia trở thành bữa khai vị.

‘ cộp —— cộp ——’

Có tiếng bước chân của nhân loại đang tới gần, rất nhanh đã xuất hiện trước mặt cô đang bị xích ở trong két nước.

A Phù giương mắt nhìn tên nhân loại này một cái, phát hiện là một gương mặt của người đàn ông xa lạ.

Cách một tầng kính trong suốt, người đàn ông đó si mê nóng rực nhìn gương mặt của cô.

“Ngươi thật là đẹp...”

Đại khái điểm tương đồng duy nhất giữa nhân ngư và giao nhân chính là mỹ mạo đủ để mê hoặc người khác và giọng hát mỹ diệu.

Nhưng với bản tính hung ác thô bạo cùng với sức chiến đấu cường hãn của nhân ngư làm cho người ta sợ hãi sức, nên chẳng có mấy nhân loại dám mạo sinh mệnh nguy hiểm bắt loại sinh vật nguy hiểm đáng sợ này.

Cho nên giao nhân với ngoại hình đẹp lại còn đáng giá, đầu óc còn có chút thiểu năng trí tuệ ngốc bạch ngọt liền trở thành vật phẩm thay thế tốt nhất.

Đặc biệt là các quý tộc phương tây phía bên kia của đại lục hình như cực kỳ ưa thích giao nhân, thậm chí vì để có được một tình nhân là giao nhân hoàn mỹ nhất, sau khi giao nhân thành niên phân rõ giới tính đã dùng đao chặt đi đuôi cá của giao nhân, để ép giao nhân hóa ra một đôi chân như của nhân loại.

Tuy rằng đời trước A Phù cũng là nhân loại, nhưng cô vẫn cảm thấy cách làm này thật sự quá biếи ŧɦái.

Nhìn người đàn ông đang si mê nhìn cô này, A Phù đột nhiên nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.

Thứ duy nhất mà cô mạnh hơn so với những người bạn ngốc bạch ngọt của mình chính là đầu óc không bị lây bệnh thiểu năng trí tuệ, miễn cưỡng cũng được coi là linh hoạt.

Cô không thể chờ chết như này, trông cậy vào đám bạn tới cứu khẳng định là không được, cô cần phải tự cứu lấy mình.

Có lão ngư dân nhiều kinh nghiệm lo lắng có ít thuyền viên trẻ tuổi định lực không cao sẽ bị cô mê hoặc, cho nên vẫn luôn nhốt A Phù ở dưới khoang thuyền, không cho người khác nhìn thấy cô.

Phỏng chừng người đàn ông trẻ tuổi này xuất hiện ở đây là vì lòng hiếu kỳ không thể kìm nổi, hắn muốn tìm hiểu nghiên cứu thêm về cô.

Vì thế A Phù chống thân hình mềm nhũn của mình lên, nhu nhược đáng thương nhìn công cụ hình người này, miệng dần ngâm nga một loại tiếng ca mỹ diệu dễ nghe.

Tiếng ca phảng phất như tơ nhện mềm mại triền miên, mang theo một loại trêu chọc dễ nghe linh hoạt kỳ ảo và tê dại, làm người nghe cảm thấy l*иg ngực rung động, khó kìm lòng nổi.

Đây là bản tình ca mà khi tộc giao nhân theo đuổi phối ngẫu, sẽ hát cho đối tượng ái mộ nghe.

Bình thường giao nhân tuyệt đối không có khả năng coi một nhân loại là phối ngẫu, nhưng mà cô lại không phải là một giao nhân thuần khiết, nên hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý và tiết tháo đối với một công cụ hình người khi hát lên bài tình ca này.

Nhưng A Phù không biết là, giọng hát của giao nhân có thể truyền đi hải vực dù cách nơi này rất xa.

Nói cách khác, thiếu nữ hát lên bài tình ca buồn nôn dính dính nhão nhão này rất có thể đã bị đồng loại ở hải vực phụ cận nghe thấy rồi.

Nếu như A Phù biết được chân tướng có lẽ sẽ cảm thấy xấu hổ nhịn không được mà che mặt đi.

Tên đàn ông nhân loại này hiện nhiên cũng nghe ra được sự lấy lòng và không muốn rời xa từ tiếng ca của cô, ánh mắt gã nhìn A Phù càng thêm thương tiếc và dịu dàng.

Thật ra xét trên thẩm mỹ của nhân loại mà nói, người đàn ông này có ngoại hình khá đẹp trai, nhưng mà A Phù đã sớm bị giá trị nhan sắc nghịch thiên của đồng loại nuôi dưỡng, cho nên cô đã chết lặng với gương mặt của nhân loại.

“Ngươi đừng sợ, chờ tới Seth Bối Lạc, ta sẽ nghĩ cách mua ngươi.”

Gã dịu dàng an ủi thiếu nữ.

What? Dễ trúng chiêu như vậy sao?

A Phù còn tưởng rằng phải hao phí tâm tư nhiều hơn mới có thể câu dẫn thành công.

Hừ, quả nhiên đám đàn ông đều là sinh vật nông cạn chỉ biết nhìn mặt.

Thiếu nữ khinh thường bĩu môi.

Nhưng sau đó, thân thuyền như bị va chạm mạnh, làm cả con tàu bị lắc lư.