Chương 2: Nhân ngư

Editor Mạnh Thường Ca

A Phù kinh hoàng bất an rụt rụt đuôi cá.

“Ta lên trên xem đã xảy ra chuyện gì.”

Sau khi ném lại câu trấn an này gã liền rời khỏi đáy khoang thuyền.

Nhưng mà bên ngoài va chạm ngày càng mãnh liệt, két nước đang nhốt A Phù loảng xoảng một tiếng vỡ vụn, thiếu nữ chật vật ngã ở bên dưới sàn đầy kính, da thịt mềm mại cùng với đuôi cá yếu ớt bị trầy xước, từng giọt máu đỏ thắm chảy ra, đau đến nỗi A Phù hít sâu một hơi.

Con bà nó!

Là đồ ngu nào đâm vào thế!

A Phù vừa chửi thầm trong lòng vừa cố giật sợi xích vàng đang buộc đuôi cá của cô ra.

Khắp nơi trên thân thuyền lần lượt vang lên tiếng va đập mạnh, như đang bị vật nặng gì đó đập vào làm vỡ.

Tốc độ vỡ trên thân tàu càng lúc càng nhanh, bắt đầu chìm xuống.

Cuối cùng thiếu nữ cũng cởi ra được cái xích vàng đang trói buộc cô, lúc đang định nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn thì ở đáy khoang thuyền lại bị một sinh vật không rõ xé toạc thành một cái động lớn.

Cùng với một lượng lớn nước biển đang tràn vào thì có thêm một cánh tay giống như của nhân loại giới tính nam, nhưng trên mu bàn tay lại có vảy tinh mịn, năm ngón tay thon dài sắc nhọn, giữa những khe hở ngón tay còn có một tầng màng trong suốt phi nhân loại.

Theo sau đó là một sinh hoạt có mái tóc dài hơi xoăn như rong biển, mình người đuôi cá bò vào.

Đôi mắt thon dài mà lạnh băng, sắc bén như thợ săn nhìn xung quanh dưới đáy khoang thuyền một vòng, rất nhanh đã dừng ở trên người A Phù.

Sinh vật này có thân hình da dẻ tái nhợt cùng với mỹ mạo âm u tràn đầy ma tính, thân hình hắn khổng lồ cao lớn hơn so với thiếu nữ mấy lạnh, đuôi cá ở nửa người dưới cũng to rộng và cứng cáp hơn của cô rất nhiều.

Xét về chủng loài mà nói, A Phù và hắn hình như là cùng loại sinh vật.

Nhưng mà nàng lại không cảm nhận được vui sướиɠ nửa phần.

Cho dù A Phù chưa từng gặp nhân ngư phương Tây, nhưng chỉ nhìn bề ngoài của sinh vật mình người đuôi cá này đại khái cũng có thể biết được.

Thiếu nữ hoảng sợ vạn phần cuộn tròn trong góc vẫn không chút nhúc nhích, sợ kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ tấn công của sinh vật này.

Bởi vì cô đã từng nghe nói rằng, loại nhân ngư có ngoại hình giống như giao nhân này cực kỳ hung tàn, nếu bị đói có khi cũng sẽ coi đồng loại của mình trở thành đồ ăn mà cắn xé bắt gϊếŧ.

Chỉ với vóc người nhỏ bé này của cô, nhiều lắm cũng chỉ được xem là điểm tâm ngọt cho đối phương mà thôi.

A Phù hy vọng nhân ngư này sẽ coi cô như đồng loại, buông tha tiểu đáng thương là cô mà đi tìm đồ ăn khác.

Nhưng rất đáng tiếc, hy vọng của A Phù không thành công.

Nhân ngư này rõ ràng đang tiến về phía cô.

Bởi vì sau khi hắn phát hiện ra sự tồn tại của A Phù, hắn không liếc mắt nhìn đồ vật khác một cái nào nữa, nhanh chóng bơi tới chỗ của thiếu nữ.

Tuy rằng A Phù không muốn thể hiện mình hèn như này đâu, nhưng mà thật sự quá đáng sợ mà, huhu!

Thiếu nữ bị dọa đến nỗi khóc lên, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt nhanh chóng lập tức biến thành từng viên trân châu mượt mà.

Nhân ngư này tựa như cực kỳ tò mò với việc nước mắt của cô có thể biến thành trân châu, hắn tùy tay vớt mấy viên quan sát trong một lát, dùng nhẹ sức, trân châu liền biến thành bột mịn.

A Phù nhịn không được run rẩy một chút.

Sau đó cô liền cảm nhận được, nơi vừa bị trầy xước ở trên mặt truyền đến cảm giác bị liếʍ, lạnh băng trơn trượt.

Aaaa... Hắn đang liếʍ cô!!

Không chỉ như vậy, sau khi liếʍ xong trên mặt cô, nhân ngư bắt đầu liếʍ đến chỗ khác.

Thiếu nữ gần như có thể cảm nhận được hàm răng sắc nhọn như ẩn như hiện bên dưới chiếc lưỡi dài màu đỏ tươi của nhân ngư.

Nhân ngư dùng đuôi cá cuốn lấy cái đuôi đáng thương của A Phù, cố định thân thể của cô, đầu lưỡi bắt đầu liếʍ dọc xuống theo xương quai xanh của cô.

Cảm nhận được nhân ngư chuẩn bị liếʍ đến chỗ kỳ quái, A Phù cũng bất chấp sự sợ hãi, liều mạng giãy giụa.

“Lưu manh! Biếи ŧɦái!”

Thiếu nữ cũng mặc kệ đối phương có nghe hiểu được hay không, cứ loạn mắng một hồi.

Động tác liếʍ láp của nhân ngư khựng lại, đôi mắt thon dài của hắn dừng lại ở trên mặt cô, lộ ra biểu tình hơi hoang mang.

Nhưng mà giây tiếp theo, biểu tình của nhân ngư chợt cảnh giác lên, quay mặt nhìn chằm chằm vào cái động vỡ trên thân thuyền.

Một nhân ngư khác có hình thể còn cường tráng hơn, đồng tử của hắn gần như thuần là màu đen, đường cong của đuôi cá không có vảy kín trong suốt như của nhân ngư, mà lại là làn da bóng loáng mềm dẻo, vây cá ngắn hơn một chút, vây đuôi giống như của cá mập chậm rãi tiến vào.

Phảng phất như bị xâm phạm vào địa bàn của mình, nhân ngư mỹ lệ này lộ ra tư thế đề phòng sẵn sàng tấn công với nhân ngư cá mập xa lạ kia.

Nhưng mà nhân như cá mập lại chỉ chăm chăm nhìn A Phù.

Sau đó để lộ ra hàm răng nhọn trắng bóng làm cô suýt thì ngất.

——————

“Phụ cận có em gái nhân ngư đang hát tình ca, ta phải đi xem một cái mới được.”

“Gặp một con thuyền nhân loại, bữa tối hôm nay có rồi.”

“Em gái nhân ngư nho nhỏ này hình như bị thương rồi, ta phải liếʍ cho em ấy một chút.”

“Sao tên ngu ở hải vực cách vách cũng tới vậy?”

TG: Có phải siêu đáng yêu hay không ~