Chương 3: Chăn nuôi

Editor Mạnh Thường Ca

Chương 3 chăn nuôi

Một đàn cá nhỏ màu mỡ tươi mới chậm rì rì bơi qua bơi lại từ cụm san hô bên trên A Phù, cô lười biếng nằm ở trên thủy thảo mềm như bông, nhàm chán lắc lắc đuôi cá, nửa điểm xúc động muốn đuổi theo săn đồ ăn cũng chẳng có.

Bởi vì cứ cách một đoạn thời gian, sẽ có một nhân ngư có đuôi như đuôi mãng xà màu xanh sẽ đưa tới một đống đồ ăn mới mẻ cho cô.

Cho dù A Phù tỏ vẻ ăn không hết nhiều như vậy được và bản thân cô cũng có năng lực săn mồi, nhưng mà nhân ngư kia hình như xem cô là nhân ngư chưa trưởng thành, cực kỳ chăm sóc, lại còn bám riết không tha luôn tìm đồ ăn tới để nuôi nấng cô, cũng đuổi hết hoặc là trực tiếp gϊếŧ luôn mấy con hải thú có hình thể to lớn có khả năng uy hϊếp đến tính mạng của A Phù.

Thiếu nữ cũng đã được chân chính chứng kiến, sự khác biệt cực lớn giữa giao nhân và nhân ngư.

Cho dù ngoại hình của hai người tương tự nhau nhưng thói quen sinh hoạt cùng với thực đơn lại khác xa nhau.

Tuy nhân ngư có ngoại hình mỹ lệ mộng ảo, nhưng sức chiến đấu lại có thể so với mãnh thú trong biển, móng vuốt sắc nhọn sắc nhọn có màng có thể dễ dàng xé nát khoang bụng của mấy con hải thú hung ác có hình thể lớn hơn bản thân gấp mấy lần, cái đuôi cá to lớn hữu lực mà quẫy một cái có thể nghiền nát được thuyền đánh cá của nhân loại, sau đó kéo nhân loại vào trong biển, cắn xé cơ thể bọn họ để có một bữa ăn no nê.

So với nhân ngư hung tàn thô bạo chỉ thuần ăn thịt này, giao nhân thường xuyên bị các ngư dân bắt được nhốt vào trong l*иg sắt ép khóc lấy nước mắt tạo ra trân châu quả thực tựa như một linh vật đáng thương.

Hơn nữa nhân ngư giống đực đều là giống loài sống đơn độc, có ý thức địa bàn cực kỳ cường liệt, một khi có nhân ngư đực ngoại lai xâm phạm lãnh địa của mình, hai nhân ngư đực sẽ đánh nhau đến khi một trong hai chết đi hoặc là chạy trốn.

Nhưng giao nhân lại là giống loài sống quần cư thật thà, cho dù sau này thành niên rồi có bạn lữ rồi thì cũng sẽ không sinh sống cách tộc đàn của mình quá xa, một khi gặp phải địch nhân sẽ cảnh báo cho nhau, vì vậy khi có giao nhân bị bắt được, thường sẽ không chỉ có một, ít nhất sẽ là mấy giao nhân.

Lần trước sở dĩ đám ngư dân kia chỉ bắt được một mình A Phù cũng là vì cô đã phát hiện ra bẫy rập của ngư dân trước, sau đó để cho tộc nhân chạy trốn trước, nếu không phải bị một con cá trẻ vị thành niên ngu ngốc liên lụy, thì với tốc độ du hành vẫn luôn cầm cờ đi trước như A Phù sao có thể bị bắt được.

Cho nên thật ra nàng cũng không tốt hơn cái đám giao nhân ngốc bạch ngọt kia.

Nhưng cái này cũng không trách được A Phù, là một nhân cẩu thâm niên, xung quanh đều là các tộc nhân có giá trị nhan sắc nghịch thiên, mỹ mạo kinh người, cô bị đàn tiểu mỹ nhân ngây thơ đáng yêu này mê muội đầu óc choáng váng, sao có thể đứng nhìn bọn họ bị ngư dân bắt đi trở thành công cụ kiếm tiền, ngược đãi được cơ chứ.

Các quý tộc quan to cực kỳ thích dùng giao nhân làm nguyên liệu sang quý, cho dù là giao nhân chết rồi thì thi thể của họ cũng sẽ bị lợi dụng triệt để.

Nhân loại ác độc!

Quên mất chính mình cũng đã từng là con người, A Phù nhịn không được mà căm giận phun tào.

Sau khi thuyền đánh cá vận chuyển bị tấn công, nhân ngư mỹ lệ làn da tái nhợt có chiếc đuôi dài xanh sẫm và nhân ngư cá mập giống như chiến sĩ cường tráng kia cũng không vội lao vào chém gϊếŧ, không khí giữa hai nhân ngư đực khác giống loài căng thẳng giằng co một lát, sau đó nhân ngư cá mập chỉ là liếc mắt nhìn A Phù một cái thật sâu rồi chủ động vẫy đuôi cá rời đi.

Đại khái là có lẽ bởi vì hình thể nhỏ nhắn cho nên A Phù bị nhân ngư coi là giống cái nhân ngư chưa thành niên, mang về hang động sào huyệt của hắn.

Hai ngày đầu A Phù còn nơm nớp lo sợ rúc ở trong góc, sợ bị nhân ngư này coi là đồ ăn dự trữ.

Chờ thêm mấy ngày, cô phát hiện nhân ngư này hoàn toàn coi cô thành đứa nhỏ mà cẩn thận nuôi nấng, tâm tình thấp thỏm lo âu của A Phù mới dần dần thả lỏng.

Chẳng lẽ nhân ngư này có thuộc tính mẹ già hay sao?

Hay là bởi vì chủng tộc của nhân ngư phương Tây, các tiểu nhân ngư đều do giống đực nuôi nấng.

Thật ra A Phù cũng chẳng hiểu biết nhiều về giống loài nhân ngư này, phần lớn thông tin đều do những con cá khác mà biết đến.

Khi cô thử rời khỏi hang động, nhân ngư cũng không ngăn cản A Phù, chỉ yên tĩnh chăm chú nhìn cô, thỉnh thoảng A Phù bơi xa, hoàn toàn rời khỏi tầm nhìn của hắn thì nhân ngư mới đuổi theo, đưa thiếu nữ về.

Tuy rằng là một tiểu nhân ngư áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm là chuyện rất không tồi, nhưng cô cũng không muốn chung sống mãi với nhân ngư đực này, A Phù vẫn luôn muốn trở lại bên cạnh đám đồng loại ngốc bạch ngọt kia của mình.

Nhưng thiếu nữ căn bản không biết trở về như thế nào.

Hải vực xa lạ này vừa lớn vừa đáng sợ, nếu không có bản đồ chỉ dẫn thì hoàn toàn không có cách nào trở về bên cạnh đồng loại.

Lại còn có thêm việc nhân ngư đực này vẫn luôn trông coi cô, chủ riêng việc đào tẩu khỏi nhân ngư đực này cũng khiến A Phù đau đầu vạn phần.

Càng quan trọng hơn là, giữa A Phù và nhân ngư có chướng ngại ngôn ngữ cực kỳ nghiêm trọng, hắn căn bản cũng chẳng có ý muốn câu thông với cô, chỉ là thỉnh thoảng khi cô tức giận bất bình ném cục đá về phía hắn, không cho hắn tới gần thì trên mặt nhân ngư ấy mới để lộ ra biểu tình hoang mang khó hiểu.

A Phù hy vọng thông qua cách này để khiến nhân ngư ghét cô, sẽ không thèm nhìn cô nữa.

Nhưng nhân ngư lại hoàn toàn không get được sóng điện não của A Phù, mỗi lần bị cô đuổi đi sau đó hắn sẽ đi bắt một số đồ ăn mới mẻ mang đến trước mặt thiếu nữ.

Như xem việc A Phù tức giận trở thành cô đã đói bụng.

Cô cảm thấy có chút tuyệt vọng.

——————

Nhật ký nuôi dưỡng vợ là giao nhân ( tập X )