Chương 12: Chạy trốn

Editor Mạnh Thường Ca

Chương 12 Chạy trốn

Mặc dù nhân ngư cá mập được ví như một loài sinh vật như thợ săn mồi máu lạnh đáng sợ, độc ác sinh ra từ biển, nhưng họ sẽ không dùng sự hung dữ này đối với bạn đời của mình.

Bất luận là nam nhân bình thường nào chỉ cần có chỉ số thông minh không thấp đều biết được nữ nhân mang trong mình trọng trách sinh con duy trì giống nòi cho chủng tộc, biết rằng giống cái này có bao nhiêu quan trọng có bao nhiêu yếu ớt, cho nên khi đối xử với bạn đời của mình, sẽ thường dùng sự kiên nhẫn phi thường cùng sự chăm sóc đặc biệt.

Trong ánh mắt của nhân ngư nam lộ ra một tia cảm xúc hối hận, hắn chạm vào bụng nàng rồi mới buông tay xuống, nhẹ nhàng đặt A Phù lên thảm thủy tảo, sau đó bơi vào trong động.

Một lúc sau, hắn quay lại với một con cá lớn vừa mới chết, ước chừng dài hơn một mét, hắn còn dùng móng vuốt xé xác con cá thành từng mảnh nhỏ, sau đó đặt trước mặt A Phù.

Cái này không biết là loại cá gì, nhưng màu sắc của thịt trong như pha lê và trông khá là ngon miệng.

Rõ ràng, sau khi quan sát, nhân ngư cá mập nhận thấy A Phù dường như không có răng nanh sắc nhọn để cắn xé con mồi, biết rằng cô có thể không cắn được những miếng cá lớn nên đã cẩn thận xé con cá thành từng miếng nhỏ cho cô ăn.

Trên thực tế, A Phù cũng cảm thấy có chút đói bụng, mùi thức ăn tươi ngon khơi dậy nên cơn thèm ăn trong bụng, mặc dù giao nhân là sinh vật ăn chay, nhưng đối với khối thịt lớn hấp dẫn này khẳng định mùi vị sẽ ngon hơn hương vị của tảo biển.

Dưới ánh mắt thúc giục trầm mặc của nhân ngư cá mập, A Phù thử cầm một miếng nhỏ lên nếm thử, phát hiện thịt cá này vậy mà không có nhiều mùi tanh, xương cá cũng rất ít, mặc dù cô cảm thấy việc ăn sống có chỗ không được vệ sinh, nhưng nếu chủng tộc đã thay đổi, dù có bị ám ảnh bởi lối sống của con người cũng không thể cố tình làm ra vẻ quá mức.

Bị thúc đẩy bởi cơn đói, A Phù đã ăn hết một nửa con cá mà nhân ngư cá mập xé cho cô mới ngừng lại.

Sau khi đợi cô ăn xong, nhân ngư cá mập nhẹ nhàng chạm vào bụng của cô. Sau khi xác nhận rằng A Phù đã no, hắn mới giải quyết phần thịt dư còn lại. Trong mắt A Phù hiện lên ánh mắt khϊếp sợ cùng kinh ngạc, hắn đã đem phần cá đó ăn sạch trong một nốt nhạc, thậm chí ngay cả xương cũng không nhổ ra, trực tiếp nhai nuốt cùng thịt cá.

Thiếu niên trẻ tuổi, răng cũng thật tốt!

A Phù ở trong lòng thầm khen nhân ngư cá mập.

…..

A Phù đang nằm ngửa ở một vùng nông của bãi biển, dưới cơ thể là lớp cát trắng mềm mại và sạch sẽ, nước biển thì trong và sáng như gương, ánh sáng ấm áp chiếu xuống biển, ở nửa người dưới lớp vẩy cá bạc màu lam được ánh sáng mặt trời chói vào lấp lánh rực rỡ.

Quả nhiên, dù có sự thay đổi giống loài, song cô cũng không thay đổi được thói quen thích phơi nắng.

Đáy biển u ám và băng giá không thể mang lại cho A Phù nhiệt độ thoải mái và lười biếng như vậy, cái loài này lâu ngày theo môi trường sống sẽ trở nên buồn tẻ nhàm chán đến đáng sợ.

Nếu không phải lo lắng việc xuất hiện tự tiện đến gần bờ biển sẽ bị thương nhân cùng ngư dân chuyên đi bắt nhân ngư bắt được, cô thực sự muốn tận hưởng cuộc sống ở vùng nước nông càng gần đất liền càng tốt.

Đến nỗi vẻ bề ngoài có phần cường tráng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi của nhân ngư cá mập, ban đầu cô cảm thấy rất sợ, nhưng sau khi cùng hắn ở cùng một thời gian, A Phù mới dần phát hiện ra rằng tính cách của hắn dường như không đáng sợ lắm.

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng ôm hôn thì hắn cũng không làm việc gì quá phận hay làm bất cứ điều gì tổn thương A Phù, ngay cả khi hắn không thể kiềm chế được du͙© vọиɠ của bản thân muốn thân mật với cô, chỉ cần A Phù cuộn tròn che bụng lại giả vờ không thoải mái, nhân ngư cá mập do dự một lúc, vẫn sẽ là tha cho cô.

Quả thực so với nhân ngư đuôi mãng xà hắn còn lộn xộn hơn.

Hơn nữa ít nhiều gì cũng nhờ nhân ngư cá mập, A Phù một lần nữa được sống cuộc sống của những con sâu gạo suy tàn không cần ngược đãi, ủy khuất chính mình đi ăn thứ đồ chay như tảo biển các loại kia, bởi vì mỗi ngày nhân ngư đều sẽ mang tới cho cô những đồ ăn mới mẻ và tươi ngon nhất, còn sợ A Phù không cắn được nên sẽ đặc biệt xé thành miếng nhỏ cho cô.

Chà, nếu điều này tiếp tục, cô sẽ cảm thấy mình không thể rời xa hắn được nữa mất.

Nếu không rõ ràng rằng hắn đối xử với col rất tốt, nhưng suy cho cùng mục đích của hắn vẫn là muốn cô sinh con cho mình, thì A Phù có thể thực sự ở lại đây sống chung với nhân ngư này rồi.

Nhưng mà một tình huống ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra khiến cô phải chuẩn bị chạy trốn.

Ở dưới biển, có thể nhìn thấy rõ những chiếc vẩy mịn màng óng ánh trên đuôi cá bạc màu lam đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn sóng, bắt đầu từ đuôi cá đang dần dần biến thành một màu hồng nhạt ảo mộng và ái muội.

Chờ đến khi toàn thân đều biến hóa xong, điều đó chứng tỏ A Phù đã là một giao nhân trưởng thành, có khả năng giao phối sinh sản, và trong khoảng thời gian này trên người thiếu nữ sẽ tản ra một loại hóc môn đặc biệt để thu hút những giao nhân nam chưa có bạn tình tìm tới, nếu là có tình cảm thì có thể phát triển thành một cặp và cùng nhau sinh con và nuôi dạy con cái.

Nhưng gần đó không có giao nhân cùng loài với A Phù, chỉ có một nhân ngư cá mập hung tàn và đáng sợ, cùng một nhân ngư mãng xà sinh sống.

Ai biết được sẽ có chuyện kỳ lạ gì xảy ra với họ, hơn nữa nhân ngư ở phương tây luôn mang trong mình tiếng xấu, có lẽ sau khi cô sinh con cho họ xong thì họ mới phát hiện ra A Phù không phải là đồng loại của mình nếu họ đột nhiên trở mặt, đổi hướng đem cô thành bữa ăn yêu thích của họ thì sao.

A Phù không khỏi rùng mình khi nghĩ đến cảnh những chiếc răng nanh sắc nhọn của nhân ngư cá mập và nhân ngư mãng xà và còn cả sự hung dữ của bọn họ khi đối mặt với kẻ săn mồi nữa.

Vì vậy, nên chạy sớm một chút, sớm trốn thoát mới cảm thấy thoải mái.

Trải qua những ngày quan sát và ngụy trang, nhân ngư cá mập dường như đã nghĩ rằng thiếu nữ đã bắt đầu chấp nhận trở thành bạn đời của mình nên không còn khư khư canh giữ cô không rời như trước nữa.