Chương 13: Sa Lưới

Editor Mạnh Thường Ca

Nhưng hắn không biết rằng sự dịu dàng và thân mật của A Phù chỉ là đang cố tình làm hắn tê liệt, mất cảnh giác trước sự ảo tưởng của mình.

Dù sao nhân ngư cá mập không biết rằng thân xác của A Phù lại chứa một linh hồn thiếu nữ loài người.

Cách đó không xa truyền đến tiếng con người và tiếng hú còi inh ỏi.

Nghe thấy thanh âm này, khuôn mặt của A Phù không khỏi vui sướиɠ nở một nụ cười.

Cô ở đây quan sát vài ngày, phát hiện trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cách đó không xa sẽ có một chiếc thuyền vận chuyển hàng hoá của con người đi qua, boong tàu chất đầy thùng gỗ lớn, hiển nhiên đây là một chiếc tàu chở hàng.

Và hơn nữa con tàu này còn đi về phía đông.

Chỉ cần bơi theo con tàu này là có thể có khả năng trở về quê hương.

Vì không muốn để nhân ngư cá mập nghi ngờ, A Phù còn cố ý làm nũng với hắn, để cho hắn đến một vùng biển xa xôi bắt cho cô một loại cá nhỏ rất nhanh nhẹn và đặc biệt là rất khó bắt. Theo đó cô còn kéo dài thêm thời gian đảm bảo rằng không quá nửa ngày hắn mới có thể về được tới nơi.

Chờ sau khi hắn rời đi, A Phù đã sớm đi theo chiếc tàu của con người mà rời đi rồi.

Tuy rằng trong lòng cô cũng cảm thấy áy náy và tội lỗi, nhưng khát vọng được trở về quê hương và tồn tại đã chiếm lĩnh lý trí và suy nghĩ của thiếu nữ.

Trong lòng thầm nói lời xin lỗi, A Phù lật người trên bờ cát trắng, quẫy đuôi bơi nhanh về phía con tàu chở hàng cách đó không xa.

Với tốc độ của giao nhân, A Phù nhanh chóng bơi đến khu vực bên cạnh của con tàu chở hàng.

Nhưng điều làm cô cảm thấy kỳ quái chính là, không có ai trên boong tàu chở hàng.

A Phù nhịn không được bơi lại gần hơn một chút, muốn xem chuyện gì đang xảy ra.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một chiếc lưới đánh cá bất ngờ từ trên đỉnh đầu cô đột nhiên rơi xuống, A Phù không hề chuẩn bị trước, trực tiếp mắc vào trong.

"Bắt được rồi! Mau thu lưới lại đi!"

"Cẩn thận một chút, đừng làm tổn thương nhân ngư này!"

Nghe thấy những âm thanh ở trên vang lên, A Phù nhận ra rằng mình đã bị lừa.

Cô liều mạng vùng vẫy trong lưới đánh cá một cách tuyệt vọng, trong miệng hoảng sợ phát ra những tiếng cầu cứu vô vọng.

Nhưng làm cách nào đi nữa cô cũng không thoát được mà bị kéo lên thuyền.

Giao nhân và lưới đánh cá đều bị vứt trên boong tàu, vẩy đuôi cá đã bị thương, chảy ra từng giọt máu tươi.

"Mẹ kiếp! Lần này phải kiếm được bộn tiền, ả nhân ngư này hoá ra là nữ!"

"Mau để ta nhìn xem!"

A Phù cảm giác được chiếc lưới đánh cá đang bị kéo ra khỏi người mình, sau đó cằm của cô bị một bàn tay to lớn nâng lên, đôi mắt hoảng sợ của cô bắt gặp một khuôn mặt đàn ông đầy tham lam.

“Không hổ danh hải yêu trong truyền thuyết….”

“Thực sự quá xinh đẹp …”

Nam nhân hít hà một hơi, si mê mà lẩm bẩm nói.

Hải yêu, em gái ngươi, chưa thấy qua giao nhân bao giờ sao?!

Ngay khi A Phù định hất đuôi vào mặt tên ngu dốt này để tìm cơ hội trốn thoát, thì bất ngờ có một tiếng động lớn vang lên từ đáy tàu, cả con tàu rung lắc một cách dữ dội, như thể nó có thể bị lật úp bất cứ lúc nào.

“Không xong rồi! Đáy tàu bị hỏng rồi!”

“Mau, mau đi lấp kín chỗ bị vỡ…A!”

Tên thuyền viên kia còn chưa kịp nói hết câu, đã bị một cánh tay lực lưỡng tái nhợt nhìn không giống người kéo xuống biển, tiếp theo trong nháy mắt một đóa hoa máu nổi bật nở rộ trên mặt biển trong vắt.

Ngay sau đó, khắp nơi trên thuyền liên tiếp vang lên tiếng thét thê lương vô cùng thảm thiết.

“ Đó là một nhân ngư nam!”

“ Nhất định là bạn đời của nhân ngư nữ đó!”

“Mau bắt lấy cô ta, uy hϊếp nhân ngư nam!...nhân ngư nữ đi đâu rồi?”

Dù không biết ai đã bị tiếng kêu cứu của cô thu hút, nhưng A Phù làm sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này để trốn thoát? Thừa dịp những người khác đang hoảng loạn khi bị nhân ngư tập kích mà cô dùng đôi tay nhanh chóng bò đến đầu thuyền nghiêng người nhảy xuống biển.

Chuyển động trên mặt biển dần dần yếu đi, nhưng A Phù sợ nhân ngư đang tấn công con người kia sẽ nghĩ mình cũng là con mồi, bị vạ lây chết cùng thì khổ nên A Phù không dám quay lại nhìn, lập tức bơi hết tốc lực xuống đáy biển sâu.

Chỉ là cái đuôi cá đang bị thương nên tốc độ của cô cũng bị hạn chế phần nào, sau khi bơi được một đoạn dài A Phù cuộn tròn mình lại như một đám san hô để nghỉ ngơi.

Nhớ lại vừa rồi suýt chút nữa rơi vào tay của loài người, cô không khỏi hít sâu vài tiếng, vẫn mang theo một tia sợ hãi.

Tại chỗ này, A Phù không ngờ rằng những con người đó lại xảo quyệt đến vậy, vì để dụ nhân ngư vào bẫy mà dùng đến con tàu tưởng như trống rỗng đó làm mồi nhử.

Khi cô may mắn thoát chết được một kiếp mà không hề hấn gì, cô đột nhiên nghe thấy tiếng nước rung nhẹ bên tai.

Mới đầu A Phù còn tưởng rằng đó là một đàn cá đi ngang qua, cho đến khi có thứ gì đó trơn trượt thô dài, giống như đuôi rắn, quấn quanh đuôi cá của cô, lúc này thiếu nữ mới cứng đờ người, chậm rãi cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cái đuôi mãng xà màu xanh lục đang quấn chặt đuôi cá của cô.

Giống như con mãng xà đói khát cuối cùng cũng bắt được con mồi mà nó truy đuổi bấy lâu nay.

Trên đỉnh đầu bỗng truyền đến một giọng nói nam tính, khàn khàn thỏa mãn mà thở dài.

_________

Nhân ngư cá mập ban đầu quả thực rất đáng sợ, vẫn nên để Tiểu Lục đi trước khắc phục chướng ngại tâm lý xong để nhân ngư cá mập quay về.

Giả thiết của Tiểu Lục tương đối giống rắn, nên có hai dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ lại còn có thể co duỗi thoải mái (?)

Về sau nhân ngư cá mập sẽ nghĩ rằng nữ chính đã lừa dối hắn để bỏ trốn với Tiểu Lục (?)

Nữ chính có nỗi khổ không nói nên lời, sau đó vì sự ghen tuông của nhân ngư cá mập mà khóc đến 00.

Cánh đồng Tu La hạnh phúc (~)