Chương 17: Cầu hoan

Editor Mạnh Thường Ca

A Phù ngủ không yên ổn.

Cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ và đáng sợ bao trùm lấy cơ thể cô, như thể bị một con mãng xà lạnh lẽo và trơn trượt siết chặt thành từng vòng, dùng đôi môi với những chiếc răng nanh độc cùng hơi thở âm trầm, mơn trớn qua lại trên cổ và ngực của thiếu nữ giao nhân, dường như đang chọn lựa một vị trí thích hợp với khẩu vị của hắn.

Sau đó, ngay khi cô còn đang nhắm chặt hai mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt lại như đang chống cự thì đột nhiên từ đôi môi truyền đến cảm giác ướŧ áŧ mềm mại, dày đặc triền miên, hai đôi môi đan vào nhau.

Miệng bị lấp đầy khiến A Phù cảm thấy cực kỳ khó chịu, hít thở không thông, hơi thở khó khăn cũng theo đó gấp gáp tìm dưỡng khí trong vô thức, hai cái mang bên tai khẽ giãy giụa nhẹ nhàng đang không ngừng kích động.

Giao nhân thiếu nữ theo bản năng cố nghiêng mặt sang một bên để tránh né nhưng cánh môi lạnh băng kia lại tiến tới không giày vò môi nàng nữa mà dọc theo khóe miệng hôn xuống, rồi từ từ di chuyển mơn trớn hôn lên má, lên cằm, rồi dừng lại trên cổ trắng ngần của cô.

A Phù bị động tác này của hắn mà khẽ rên lên một tiếng, mở to đôi mắt sưng đỏ đầy xương mờ, trong tầm mắt mơ hồ của cô xuất hiện một mái tóc đen xoăn dày như tảo biển tiếp đó là một khuôn mặt tuy nhợt nhạt nhưng rất tinh xảo tuấn mỹ đầy nam tính.

Đang trong ý thức hỗn loạn cô được đánh thức ngay lập tức.

Điều này, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mình lại cảm thấy ngột ngạt, khó chịu trong giấc ngủ. Bởi vì nhân ngư nam đã dùng chiếc đuôi mãng xà quấn quanh eo dưới của cô, vòng eo cũng bị hắn bao bọc bởi cánh tay khỏe mạnh và cứng rắn vòng lấy, dùng thái độ chiếm hữu ôm chặt cô vào ngực, điều này sao có thể làm cô không bị nghẹt thở?

Nhưng cô còn nhớ, trước khi chìm vào giấc ngủ đã cố ý che cửa động rồi mà.

Kết quả vẫn bị nhân ngư mãng xà này tìm ra được.

Khuôn mặt của giao nhân thiếu nữ bắt đầu xù lông, cực kì khó coi.

Tên nhân ngư thối tha, xấu xí này, lại bắt đầu ở trước mặt cô cầu hoan.

Khi ở trong thời kì động dục thân thể giao nhân sẽ phát ra một loại hương mê người hấp dẫn của phái nữ, giống như một tín hiệu mời gọi, theo sự lan truyền của mùi hương trên biển, thậm chí còn khơi dậy được thèm khát, bồn chồn du͙© vọиɠ của các loài khác phái cho dù đó không phải thời kỳ sinh sản của các loài đó.

Không giống như nhân như vài năm mới động dục một lần, nên đối với việc này rất là lãnh đạm và thờ ơ, còn giao nhân một khi trưởng thành sẽ có một khoảng thời gian cố định động dục, điều này có lẽ làm cho giao nhân cái rất khó thụ thai khi quan hệ, cho nên cần phải đảm bảo giao phối nhiều lần thì khả năng trước kì sinh sản tới mới có thể mang thai duy trì thế hệ sau.

A Phù mới đầu còn cho rằng, khi một giao nhân động dục sẽ chỉ thu hút các giao nhân cùng chủng tộc , nhưng hiện tại xem ra có vẻ như nó còn có tác dụng thu hút tương đối nhiều loài nhân ngư khác.

Nhân ngư ban đầu lãnh đạm lại bị hơi thở của giao nhân mê hoặc. Trở nên cuồng loạn như một kẻ biếи ŧɦái sắc tình như vậy, động dục cầu hoan với cô.

Có vẻ như họ là hai chủng tộc khác nhau đã bị đảo ngược hoàn toàn.

Nhưng cô cũng không muốn mang thai con của nhân ngư đâu, ai mà biết sẽ sinh ra được con quái vật khủng khϊếp gì.

Và A Phù cũng không xác định được giữa giao nhân và nhân ngư có tồn tại sự cách biệt và phương diện cấu tạo sinh lý hay không, dù sao không nhìn kỹ thậm chí còn có thể bị nhầm lẫn, chỉ có sự khác biệt giữa nhân ngư phương Đông và nhân ngư phương Tây.

Tóm lại, giao nhân thiếu nữ vẫn không thể nào vượt qua được rào cản tâm lý của mình.

Thứ hai, cô và nam nhân ngư này có sự bất đồng về ngôn ngữ, không thể giao tiếp với nhau một cách bình thường được, A Phù lại không phải là một nhân ngư chân chính, sao có thể cùng một nam nhân ngư không có tình cảm mà giao hoan, lại càng không thể sinh con cho hắn.

Cho nên, khi nhân ngư nam hôn lên vây tai của cô, dọc theo vành tai sâu vào trong vừa liếʍ vừa cắи ʍút̼ đi vào, yết hầu cũng dần dần phát ra những tiếng rêи ɾỉ đầy khıêυ khí©h khàn khàn trầm thấp êm tai.

Thắt lưng và bụng của nhân ngư đuôi mãng xà xanh sẫm, cái đuôi sưng phồng quấn chặt lấy bụng nhỏ của thiếu nữ khẽ cọ cọ, vuốt ve qua lại, trong nước tràn ngập hơi thở nóng bỏng sắc tình của nhân ngư.

Cơ thể của A Phù cũng bị hắn ta làm cho có chút xáo trộn mềm nhũn ra, bởi vì đang trong thời kì động dục nên những chiếc vây trong suốt cũng dần dần biến thành màu hồng nhạt khẽ run lên, hiện lên một cảnh tượng tuyệt đẹp, giống như ảo mộng, đẹp như mơ trong bóng tối.

Chỉ xét về ngoại hình mà nói, kỳ thật nhân ngư một chút cùng không thua kém giao nhân.

Bởi vì phần lớn nhân ngư đều không đẹp như trong truyện cổ tịch, một số ít bọn họ sinh ra đã đẹp, nhưng cái loại đẹp đó lại là một nơi vô vọng với hơi thở chết chóc và nguy hiểm đẫm máu, giống như những sinh vật đen tối và hung bọa từng sống dưới đáy biển trong khoảng thời gian dài.

Mà giao nhân ở phương đông càng phù hợp với tính cách ngoan ngoãn, mỹ miều trong các tác phẩm văn học mà con người tưởng tượng bịa đặt.

Không chỉ như vậy, giá trị của giao nhân được thêu dệt bởi vảy của họ có thể được coi là vô giá, một bộ quần áo từ vảy trên người cá thường có thể bán với giá cao ngất trời ở trong thế giới loài người.

Ngay cả khi những giao nhân kia bất hạnh chết đi, thì thi thể của bọn họ sẽ được đun sôi chế thành dầu, những thứ đó được rất nhiều giới nhà giàu ưa chuộng.

Không ít quan chức cấp cao và quý tộc sẽ không ngần ngại chi rất nhiều tiền để có được một giao nhân.

Ở đâu có nhu cầu, ở đó sẽ có thị trường.

Đó là lý do vì sao giao nhân bị con người điên cuồng săn lùng và gϊếŧ hại không thương tiếc, và giao nhân bọn họ không giống nhân ngư, không có khả năng chống trả và tránh né trước sự săn lùng của con người, cho nên để tránh sự vây bắt của con người, giao nhân chỉ dám sống ở vùng biển cằn cỗi, nơi không có bóng dáng con người, nơi con người khó đặt chân tới, họ luôn sống trong sợ hãi, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.

Cảm nhận được thân thể A Phù đã bắt đầu động tình, nhân ngư nam dựa sát bên tai, tiếng thì thầm càng ngày càng khàn, khuôn ngực phập phồng hô hấp, hôn lên gương mặt cô, đôi môi của hắn càng ngày càng nóng bỏng, hôn lên người cô.

_____