Chương 25: Thuần hóa

Editor Mạnh Thường Ca

Landern đào một cái hố sâu trong lâu đài của mình và xây dựng một cái hồ bơi khổng lồ dưới lòng đất.

Nói là hồ bơi thì cũng không đúng, đáy hồ được bao phủ bởi một lớp cát trắng mịn cùng những viên đá phát sáng. những tảng đá gồ ghề nằm rải rác ở nhiều nơi trong hồ.

Ngay cả hải quỳ hay bụi san hô, một số loài tôm và cá nhỏ bé đều có ở trong đó, quả thực nó rất giống với một công viên Hải Dương thu nhỏ.

Khi Landern đưa ra quyết định này, mọi người xung quanh đều nghĩ rằng anh bị điên.

Từ trước đến nay anh luôn có tác phong chuẩn chỉnh, không bao giờ hoang phí vào những việc vô bổ, tiết kiệm còn xen lẫn một chút bảo thủ mà nay đột nhiên lại bỏ ra rất nhiều tiền để đào một cái hố đất trong lâu đài của mình, những tên thương nhân vô dụng kia không có một ai thật sự biết anh đang muốn cái gì, đột nhiên kiến tạo cái hồ nước này là dùng với mục đích gì.

Mà hiện tại, cái bể bơi ngầm sang trọng này sau khi xây xong vốn đã bị bỏ trống một thời gian dài, cuối cùng cũng đã người đến cư ngụ.

Sau khi thay bộ áo giáp và vũ khí của kỵ sĩ xuống, mặc lên mình một bộ thường phục, Landern bưng ra một đĩa thức ăn tối với đầy thịt tươi.

Người đàn ông đi dọc theo cầu thang hình xoắn ốc nhàn nhã đi xuống phía dưới, bước chậm rãi hướng về phía chiếc bể bơi bên cạnh lâu đài.

Mặt nước lúc này yên tĩnh trống trải không một gợn sóng trên mặt hồ, không khí vô cùng yên tĩnh, nghe không được một chút tiếng vang, Landern đứng bên hồ kiên nhẫn chờ đợi một lúc, cuối cùng cũng xuất hiện một thân ảnh ưu nhã từ dưới đáy hồ từ từ bơi lên.

Vì đoán trước được kết quả này nên anh đành phải đem mâm đồ ăn đặt ở bên cạnh hồ nước rồi lẳng lặng đứng dậy rồi đi.

Chờ đến khi nam nhân rời đi, mãi đến một lúc sau, một bóng đen mảnh khảnh mới nhanh chóng từ đằng sau tảng đá bơi tới, dựa người vào thành bể, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới dám vươn tay về phía mâm đồ ăn.

Đây đều là những miếng thịt mềm nhất được cắt xuống từ những con dê mới gϊếŧ mổ xong, nhìn còn rất tươi, cắt thành tường lát mỏng, trưng bày đẹp mắt trên đĩa trước mặt.

Vốn dĩ giao nhân là một động ăn tạp ngoại trừ các loại thịt, còn có thể ăn một chút trái cây và rau củ.

Nhưng tại thời điểm ở dưới đáy biển, thì không có khả năng được ăn mấy thứ này, chỉ có duy nhất một loại thức ăn chay đó là một số loài thực vật tảo biển mà thôi.

Người đàn ông lúc đầu muốn thử nuôi nàng bằng một ít thức ăn chín của con người, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra rằng thiếu nữ giao nhân này đối với những đồ ăn chín lại không có một chút hứng thú nào, cho nên những loại đồ ăn đó cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt A Phù nữa.

Phạm vi thức ăn của giao nhân cũng có chút khác biệt so với loài người, cơ bản về cấu trúc sinh lý của họ cũng đã không giống nhau, vì thế mà mùi vị thức ăn của họ tự nhiên cũng sẽ khác nhau.

Những thứ đồ có một không hai, những mỹ vị nhân gian kia đối với con người mà nói thật sự rất tuyệt, nhưng đổi lại đối với giao nhân mà nói chắc chỉ cảm thấy nó nhạt như nước ốc, rất khó nuốt trôi.

Điều đáng mừng duy nhất chính là, người đàn ông bắt A Phù đến đây chắc chắn có rất nhiều tiền vì vậy ít nhất mỗi ngày nàng ấy sẽ được ăn những đồ ăn tươi.

Thiếu nữ giao nhân từng nghe nói, nhiều người đàn ông dùng việc nuôi giao nhân làm thú vui, đều cũng chỉ có thể đưa cho chúng ăn một ít thịt thối rữa hay củ héo úa, chỉ cần nghĩ đến đây thôi cũng khiến A Phù cảm thấy có phần hít thở không thông vô cùng ngột ngạt buồn nôn.

Nhưng nàng cũng không biết chắc chắn được rằng phần đãi ngộ này có thể duy trì được bao lâu, cũng không biết rõ tại sao người đàn ông tóc vàng này lại tốn nhiều công sức bắt mình trở về như vậy.

Rốt cuộc nếu hắn đối với giao nhân cảm thấy hứng thú thì có thể trực tiếp học hỏi những thương nhân buôn bán nô ɭệ kia, mua luôn một giao nhân được người ta rao bán ở ngoài về không phải sẽ rẻ hơn và tiết kiệm chi phí hơn so với việc tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc để tự tay bắt nàng về đây hay sao?

Mà khi mua từ tay các thương nhân nô ɭệ kia lại còn có thể căn cứ vào sở thích của mình mà lựa lấy một con thích hợp.

Kể từ khi tỉnh dậy, thiếu nữ giao nhân vẫn luôn bị một loại cảm giác lo sợ bất an, giày vò một một cách khó chịu, nàng cảm thấy mình giống như một con cừu nhỏ bé bị nhốt trong chuồng mặc con người trêu đùa trong tay, rồi đến khi họ hết hứng thú rồi có thể sẵn sàng bị làm thịt bất cứ lúc nào, chờ đến khi người đàn ông này cảm thấy nhàm chán, thì chắc chắn hắn sẽ mổ bụng nàng rồi cắt thịt thành từng lát.

Nàng nghe nói rằng, một số người có sở thích biếи ŧɦái, nghĩ rằng thịt giao nhân là một loại mỹ vị nhân gian, họ còn truyền tai nhau rằng thịt giao nhân có thể được chế thành một nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, chỉ cần đem thịt giao nhân ăn vào thì sẽ rất tốt cho cơ thể, một thứ nguyên liệu quý rất khó tìm.

Giao nhân tuy rằng dung mạo xinh đẹp, dáng người cũng rất giống với con người, nhưng trong mắt rất nhiều con người, nó chỉ được coi như một loài động vật quý hiếm, không khác gì một món đồ trên bàn ăn.

Vì vậy rất có thể người đàn ông nuôi A Phù hiện tại, còn cho nàng các loại đồ ăn ngon mỗi ngày, rất có thể chỉ muốn đem nàng vỗ béo để biến nàng thành một món ăn.

Trong đầu mới nghĩ đến đây, giao nhân thiếu nữ đột nhiên cảm thấy những thứ đồ ăn ngon miệng, mới đầu rất hấp dẫn này lập tức mất đi sức hút với mình, nàng uể oải, bơ vơ nằm bên cạnh hồ bơi thẫn thờ ở đó.

“ Có phải những thứ này không hợp khẩu vị của nàng không?”

Một giọng nam trầm thấp sâu lắng mang theo chất giọng từ tính truyền đến trên đỉnh đầu.

Thiếu nữ giao nhân nhất thời kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt xanh biếc như biển rộng xanh thẳm, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, những sợi tóc vàng thuần khiết rũ xuống, lông mày nghiêm nghị bộ dạng ẩn chứa một tia dịu dàng ôn nhu mà dường như lại có chút kiềm chế trong nét mặt của hắn.

Hắn ngay từ đầu bước tới đôi mắt đã luôn dán trên người A Phù, nhìn nàng chằm chằm vào ánh mắt nàng, điều đó khiến nàng cảm thấy có chút gì đó không được tự nhiên, xen lẫn điểm bất thường.

Tuy bề ngoài của hắn thoạt nhìn không có một chút gợn sóng nào biểu lộ trên khuôn mặt, thật sự rất bình tĩnh, nhưng bên dưới lại cất giấu sự mê luyến và thiêu đốt, ánh mắt đó rất giống với ánh mắt của thanh niên nhân ngư, mang theo một chút mập mờ, chiếm hữu, đây giống như bản năng của giống đực đang cố kìm nén du͙© vọиɠ xâm lược của mình để không làm giống cái hoảng sợ mà bỏ chạy.

Hơi thở của thiếu nữ giao nhân bỗng cứng lại.

Nàng đột nhiên hiểu ra rằng tại sao người đàn ông này lại muốn bắt mình tới đây.

Nhận thấy A Phù không giống như thường ngày, lặn xuống nước mà phớt lờ mình, chàng thanh niên đẹp trai với làn da trắng từ từ ngồi xổm xuống trước mặt nàng, ngập ngừng đưa bàn tay ra muốn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp có phần lạnh lùng của thiếu nữ giao nhân.

Hắn chăm chú thưởng thức vẻ đẹp của A Phù, giống như đang chiêm ngưỡng một báu vật quý hiếm trên đời mà nhiều người khao khát.

Đôi mắt lãnh đạm, lạnh lùng không còn bình tĩnh như trước, thay vào đó là một loại cuồng nhiệt vô cùng cố chấp, từng li từng tí khắc họa khuôn mặt trắng nõn nà, cực kỳ hoàn mỹ của thiếu nữ giao nhân vào trong tâm trí mình, để thỏa mãn lấp đầy nỗi nhớ mong bấy lâu.

“Nàng thật sự …Quá đẹp…”

Hắn thấp giọng lẩm bẩm, ngữ khí thành kính, chân thành, thiết tha nói ra lời này.

A Phù lập tức chắc chắn hơn về điều mà nàng đang nghĩ.

Cảm tình, và những đãi ngộ của người này dành cho nàng, hóa ra là vì thèm khát khuôn mặt và thân thể này của nàng mà thôi.

____

Ta vĩnh viễn trung thành với nhân vật hiệp sĩ trong các bộ truyện!!!