Chương 26 Giao lưu

Editor Mạnh Thường Ca

Cứ việc ở cùng nhân ngư mãng xà không cùng tộc kia mà chung sống như một gia đình, ít ra đối phương cũng là cùng một giống loài đều là tiên cá, so với thiếu nữ giao nhân cũng coi như là họ hàng thân thích.

Tuy rằng A Phù đã từng nghe nói có một số người có sở thích kỳ lạ là muốn làʍ t̠ìиɦ với giao nhân, nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa nàng vẫn cảm thấy như vậy thì thực sự quá biếи ŧɦái rồi, nàng không thể tưởng tượng được cách mà con người sẽ làʍ t̠ìиɦ với giao nhân .

Làm sao nàng lại không hiểu những gì hắn không nói với nàng?

Thiếu nữ giao nhân đột nhiên phản ứng lại một cách muộn màng.

Như thể phát hiện ra vẻ mặt A Phù đột nhiên trở nên khϊếp sợ và kinh ngạc, chàng thanh niên nghiêm nghị với mái tóc vàng và đôi mắt xanh đột nhiên nở một nụ cười có phần cứng nhắc và gượng gạo trước mặt thiếu nữ giao nhân.

“Ta đã nghiên cứu ngôn ngữ của tộc giao nhân của nàng, và dành thời gian học nó.”

Cai giọng điệu này của hắn, thật đơn giản giống như uống một ngụm nước.

“...Ngươi sẽ gϊếŧ ta sao?”

A Phù mím môi, cuối cùng nói ra câu đầu tiên giữa nàng và con người.

Giọng nói của giao nhân không thua kém gì so với nhân ngư, đối với đại đa số con người mà nói, nó đều mang đến sức hấp dẫn khó cưỡng.

Chàng thanh niên sửng sốt một chút, biểu cảm tựa hồ có chút thất thần và xen lẫn một chút mất mát.

“Đương nhiên là không.” Landern nhíu mày, mím đôi môi cương nghị trả lời.

Hắn hạ đôi mắt xanh lam của mình nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thiếu nữ giao nhân .

“Ta hy vọng nàng có thể ở lại bên ta lâu dài, bất kể nàng muốn cái gì, ta đều sẽ tìm đủ mọi cách để mang về cho nàng.”

Nếu ta muốn tự do thì sao?

A Phù giật giật khóe môi, nhưng không đem lời này nói ra ngoài miệng.

Người này đã dồn nhiều sức lực như vậy để bắt nàng về đây, làm sao hắn có thể dễ dàng đáp ứng nguyện vọng của nàng mà đồng ý thả nàng quay về được chứ.

Nhìn vào thực tế mà nói, thoạt nhìn hắn cũng trông không giống một chàng trai tốt, lại càng không mong đợi bất cứ điều gì được đền đáp.

Nhưng khi nàng nghĩ đến mình vĩnh viễn sẽ bị nhốt đến ngu ngốc ở hồ nước ngầm này, thứ duy nhất nàng có thể tiếp xúc là với nam nhân đã bắt nàng đến đây kia, cứ như vậy mà bị ép trở thành một tình nô ám muội của hắn.

A Phù lập tức cảm thấy trong lòng mình tuyệt vọng đến nỗi hít thở không thông, thậm chí sinh ra cảm giác oán hận, bực bội và phẫn nộ đối với hắn.

“Nàng có muốn đi ra ngoài một chút không?” Landern bỗng nhiên nói một tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Thiếu nữ giao nhân có phần khϊếp sợ ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt lộ ra vài phần nghi hoặc cùng khó tin, cái đuôi cá giấu ở dưới nước không khỏi kích động lắc lắc vài cái.

“Thật sự có thể chứ?” A Phù đè nén cảm xúc cùng tiếng tim đập giữ dội trong l*иg ngực, vây cá ở vành tai xinh đẹp vì vui sướиɠ mà khẽ rung lên, vẫn có chút thấp thỏm hỏi lại.

Chàng trai tóc vàng không đáp lại lời nàng mà chỉ quỳ xuống bên cạnh hồ, cúi người vươn tay về phía thiếu nữ giao nhân, làm động tác muốn ôm hôn nàng.

A Phù mốc meo định hỏi, sau khi ở trong hồ bơi này mấy ngày thì đã không màng đến bất kỳ sự phòng ngự nào, lúc này bỏ qua mọi nghi hoặc và bận tâm xuống trực tiếp vươn cánh tay mảnh khảnh và có phần nhợt nhạt của mình ra quàng vào cổ của đối phương, hắn cứ vậy mà một tay ôm lấy bả vai của thiếu nữ giao nhân, một tay kia ôm qua chiếc đuôi cá dài hồng phấn của nàng.

Bọt nước trong suốt nảy lên khỏi mặt hồ, từ mái tóc dài mềm mượt và lớp vẩy trên đuôi cá lần lượt rơi tí tách xuống nền khô thoáng, những vệt nước được in rõ trên mặt đất.

Một phần nước làm ướt đẫm mái tóc vàng và chiếc áo sơ mi của chàng thiếu niên, làm lộ ra những đường cong mềm mại nổi bật, vóc dáng cường tráng, khuôn ngực rộng và cánh tay săn chắc.

Landern dễ dàng ôm thiếu nữ giao nhân vào lòng, sau đó ôm chặt A Phù đang phấn khích ở trong lòng rồi đi về phía cầu thang.

Mỗi bước chân đều rất vững vàng, như thể sợ chỉ cần sơ hở một chút thì nàng sẽ rơi xuống vỡ vụn.

Thật đáng tiếc khi A Phù không nhận ra sự dịu dàng và dịu dàng của hắn mà chỉ nóng lòng muốn ngắm cảnh sắc bên ngoài mà quên đi cả sự phòng bị vốn có với chàng thanh niên bên cạnh.

Tầng trên có lẽ là phòng ngủ của hắn, nơi này có một số đồ nội thất tinh xảo và đèn chùm trang trí lộng lẫy bắt mắt, sau khi đưa thiếu nữ giao nhân lên đến phòng, Landern bế nàng đến nơi gần cửa sổ nhất, để A Phù nhìn khu vườn nhỏ qua khung cửa sổ.

Kể từ khi được trọng sinh rồi biến thành giao nhân, A Phù chưa bao giờ nhìn thấy những cảnh đẹp độc nhất vô nhị chỉ có thể tìm thấy ở thế giới loài người này, mặc dù những đám san hô và hải quỳ đầy màu sắc dưới đáy biển cũng rất thú vị, nhưng nó sẽ nhàm chán khi nhìn thấy chúng mỗi ngày, nào có sáng lạn như thế giới loài người đầy màu sắc sống động và tươi mới ngoài kia, làm sao có thể thú vị được.

Giá như nàng vẫn còn là một con người thì tốt biết mấy.

Thiếu nữ giao nhân nhịn không được mà nghĩ đến những việc kì quái này.

Sự thật thì vẫn luôn là vậy, giao nhân không phải con người làm sao có thể rời khỏi biển trong một thời gian dài được, dấu hiệu nhận thấy rõ nhất là làn da và vảy cá của nàng sẽ liền trở nên khô khốc và cực kì khó chịu, giống như một con cá mắc cạn dưới nắng cháy, sớm muộn gì cũng sẽ bị phơi thành một con cá khô.

A Phù ghé đầu tựa trên vai Landern, nhìn thế giới rộng lớn và tự do bên ngoài cửa sổ với ánh mắt đầy khao khát, mái tóc vàng của chàng trai cọ vào má nàng có chút ngứa ngáy.

“Nếu nàng thích như thế này, về sau ta sẽ thường xuyên mang nàng về đây nhìn chúng.”

Hơi thở trầm ấm và khàn khàn của chàng trai trẻ phả vào tai thiếu nữ, khiến vẩy cá ở trên đôi tai mảnh khảnh của A Phù bất giác run lên.

A Phù quay người lại, vừa định nói gì đó thì không ngờ rằng khuôn mặt của người đàn ông này lại kề sát tai mình đến thế, vì vậy khi thiếu nữ giao nhân quay đầu vì động tác quá nhanh mà nhẹ nhàng chạm vào một bên mặt Landern một cách dịu dàng và hơi có chút mát mẻ.

Hai người đồng thời sững sờ một lúc.

Mà thanh niên đẹp trai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc lúc này cũng đang nhìn chăm chú vào ánh mắt của thiếu nữ giao nhân, như thể hắn ánh mắt ấy có thể thiêu đốt và làm bùng cháy mọi thứ vì quá chuyên chú của mình.

A Phù nhịn không được mà co rúm lại muốn rời mắt đi chỗ khác.

Nhưng hắn lại không cho phép nàng có cơ hội rụt rè trốn tránh, rũ mắt cúi đầu xuống.

Hắn hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.

Biểu cảm giống như cuối cùng cũng đạt được một thứ khát vọng gì đó đã mong đợi từ lâu, như thể có được kho báu quý giá, sau bao nhiêu chờ đợi, khổ tâm và khó thực hiện cuối cùng cũng thành hiện thực, mà chính mình tận hưởng nó một cách mãn nguyện, cả hai từ từ nếm trải cơn mưa ngọt ngào có một không hai trên thế giới này.

Người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng, thân phận cao quý phát ra một tiếng thở dài hài lòng từ miệng.

Hiện tại, hắn rốt cuộc cũng có được nàng.

_____

Hừ, không nghĩ đến mấy người lại có hứng thú với tiểu giao nhân này như thế, lại muốn hắn tái xuất…

A, vẫn là không thấu vở kịch, giữ lại một chút mới có cảm giác thần bí.