Chương 40: Thôi Miên

Editor: Mạnh Thường Ca

Mặc dù Semite chỉ là một nhân ngư thành niên hỗn huyết, nhưng dòng máu nhân ngư chảy trong cơ thể hắn cũng khiến hắn theo bản năng chán ghét và cự tuyệt nam nhân ngư xa lạ trước mắt.

Hầu như không cần bất kỳ lời tuyên chiến nào, hai nam nhân ngư oan gia ngõ hẹp chưa từng gặp nhau đã nổi lên một cuộc chiến đấu với nhau bằng sự giận dữ và thù địch đen tối.

Nhưng Semite còn quá trẻ, hơn nữa không phải dòng máu thuần nhân ngư, bất luận là sức mạnh hay tốc độ còn lâu mới có thể so sánh với nhân ngư cá mập thiện chiến.

Rất nhanh sau đó, trên người Semite đã xuất hiện một số vết thương đáng sợ, máu đỏ sẫm lan tràn trên mặt biển.

Cá mập nhân ngư đối với Semite cũng không vì hắn ta chỉ là một thiếu niên nhân ngư mà mềm lòng, đối với hắn mà nói chỉ có thể hoàn toàn xé nát thân thể đối phương, mới có thể khiến cho sát khí và sự chán ghét trong người hắn nguôi đi.

Thiếu nữ giao nhân nhìn cảnh trước mắt có chút bất an và khẩn trương nhìn trận chiến không ngang sức này, nàng cũng biết rằng trận chiến này nằm ngoài khả năng can thiệp của mình.

Nhưng khi trơ mắt nhìn người đồng hương của mình chết dưới móng vuốt sắc nhọn của nhân ngư cá mập, trái tim của thiếu nữ giao nhân như bị một bàn tay to lớn bóp nghẹt.

Có lẽ Semite sẽ là người đồng hương cuối cùng mà A Phù có thể nhìn thấy.

Nếu như hắn chết thật thì sao, thiếu nữ giao nhân đột nhiên cảm thấy có chút bàng hoàng và bi thương.

Được thúc đẩy theo bản năng của huyết mạch giao nhân, A Phù đột nhiên mở cánh môi ra, lấy giọng hát tuyệt vời của giống cái giao nhân cất tiếng hát, phát ra một loạt tần số thanh huyền ảo, mê luyến.

Thanh âm đó nhanh chóng lan truyền trong nước biển.

Không chỉ giọng hát có khả năng làm xao xuyến lòng người, các giao nhân còn có một biệt tài tương tự.

Hai nam nhân ngư đang đánh nhau, tựa như đang bị thôi miên, cũng chậm rãi dừng lại.

Semite, người mang trong mình dòng máu nửa huyết tộc giao nhân, hiển nhiên có sức miễn nhiễm mạnh hơn, cậu ta nhanh chóng thức tỉnh.

[ Chạy đi, tránh xa khỏi nơi này…]

A Phù nói chuyện với cậu ta bằng một loại tần suất mà chỉ có giao nhân mới có thể hiểu được.

Semite đột nhiên trừng to mắt, dùng vẻ mặt khó có thể tin nhìn nàng.

Mà lúc này nhân ngư cá mập đang bị thôi miên thì cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

[Đi mau đi !!]

A Phù lại càng thêm dồn sức vào ngữ điệu muốn thúc dục hắn.

Cả người Semite đều bị thương đang cố hết sức giãy giụa nhìn về phía nàng một cái, cuối cùng hất văng đuôi cá, nhanh chóng di chuyển chạy thoát thân.

Nhìn thấy hắn biến mất, thiếu nữ giao nhân cảm thấy như vừa trút bỏ được gánh nặng bên trong, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Mà tên nhân ngư cá mập kia, cũng đã thoát khỏi sự khống chế của nàng, lấy lại tinh thần.

Hắn thẫn thờ nhìn vào khuôn mặt của A Phù, đôi mắt lạnh lùng gần như trắng xóa nhìn thẳng vào nàng.

Mang theo một loại giận giữ khiến nàng dựng tóc gáy.

Nó dường như đang chất vấn A Phù, vì sao lại phải trợ giúp cho Semite.

Thiếu nữ giao nhân khϊếp sợ, khẩn trương lắc lắc đuôi cá,sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, nhưng trong lúc nhất thời lại quên mất rằng tác dụng của xà lan hương vẫn còn chưa hết, nàng vẫn còn đang có hai chân nữ tính của con người.

Không xong rồi!

Nàng vậy mà tính sót điểm này!

Xong rồi, xong rồi…Nàng sẽ chết sao…

Ở trong lúc A Phù còn đang hoảng loạn suy đoán lung tung trong đầu, thì nhân ngư cá mập đã chậm rãi vung đuôi cá bơi về phía nàng.

Mặc dù chuyển động của hắn ta rất chậm, nhưng đôi mắt vẫn luôn dán chặt vào trên người của thiếu nữ nhân ngư, như thể chỉ cần A Phù có nửa điểm hành động tẩu thoát, hắn liền sẽ không chút do dự mà bắt nàng lại không có nửa điểm thương tiếc.

Thiếu nữ giao nhân biết rằng vào thời điểm này, không nên làm ra nhiều hành động chọc giận nam nhân ngư.

Nhưng khi hắn bơi đến trước mặt nàng, thân hình cao lớn của hắn đã che phủ hoàn toàn cơ thể nàng.

Đứng trước thân hình nhân ngư cá mập cường tráng như một chiến binh giống đực nhân ngư cá mập trước mặt này, thân hình của giống cái giao nhân có vẻ quá mức yếu ớt, mảnh khảnh.

A Phù theo bản năng cảm thấy áp lực đến nỗi hít thở không thông.

Thiếu nữ giao nhân cảm thấy mình như một con cừu đang bị con thú khát mồi nhắm đến.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên đôi chân của A Phù một lúc, tiếp theo không chút do dự, cúi người xuống, ở trên gáy nàng liếʍ láp một chút.

Nó dường như đã quen với hương vị trên người của nàng.

Chiếc lưỡi trơn trượt của nhân ngư cá mập lướt qua gáy làm A Phù cảm thấy cổ mình giống như bị một con rắn độc gắt gao cuốn chặt lấy.

Cánh tay cường tráng của hắn siết chặt lấy eo nàng, như sợ chỉ cần nới lỏng thì A Phù sẽ bỏ chạy ngay lập tức.

Giống đực cá mập nhân ngư này vùi mặt vào trong cổ nàng, hít thật sâu mùi hương trên người nàng một lúc, mang theo hơi thở lành lạnh, cánh môi lạnh băng lướt trên vành tai mềm mại và trắng nõn của thiếu nữ giao nhân, nhẹ nhàng cắи ʍút̼ một chút.

Mơ hồ, nàng nghe thấy một tiếng thở dài khàn khàn, trầm thấp đầy thỏa mãn tuôn ra từ l*иg ngực hắn.

【Bắt được nàng rồi.】

A Phù như nghe được tiếng thì thầm nỉ non của nam nhân ngư.



Tiểu kịch trường không có trách nhiệm~

Nhân ngư cá mập: Tìm vợ vất vả khó khăn, thế mà nàng lại giúp đỡ tiểu tam!

Semite: Nếu không phải nhờ có ta, ngươi còn có thể gặp lại vợ mình một lần nữa sao?

Nhân ngư cá mập: Có vẻ hợp lý.

Semite: Chờ khi ta lớn lên một chút, ta liền nhất định đào góc tường nhà ngươi.

Nhân ngư cá mập: Vậy thì ngươi vẫn nhanh đi tìm chết đi.