Chương 41 Bất an

Editor: Mạnh Thường Ca

Sau khi thiếu nữ giao nhân bị Semite bắt cóc mang đi, tin tức nhanh chóng lan truyền từ Seth đến tai đô đốc Landern, người vẫn đang chiến đấu với những tên cướp biển hung ác ở trên biển.

Để truyền tải những thông tin quan trọng một cách chính xác và nhanh chóng, đồng thời không dễ bị ảnh hưởng bởi thời tiết thay đổi thất thường và rủi ro trên biển, khi Landern đảm nhiệm chức vụ Đô đốc Hải quân Seth, hắn đã mang theo một vài chú chim đã được thuần hóa và huấn luyện từ thủ đô có thể phi hành trong một khoảng thời gian dài. Một con chim đại bàng trắng đưa tin nhanh nhẹn và mạnh mẽ được sử dụng để truyền những bức thư đặc biệt.

Khi Landern vừa đánh bại một nhóm cướp biển man rợ cố thủ lâu đời ở vùng biển này.

Hắn dẫn theo thuộc hạ của mình, bước lên tàu chính, nơi những tên cướp biển đã bị đánh bại.

Đôi bốt quân dụng thon dài giẫm lên hoa văn đầu lâu của lá cờ cướp biển bẩn thỉu bị rơi trên boong tàu, thản nhiên vung thanh trường kiếm còn đang rỉ máu, dáng vẻ thờ ơ, lạnh lùng của một người đàn ông chiến thắng, dương mắt nhìn xuống kẻ thua cuộc dưới chân đang xấu hổ và hoảng sợ cầu xin người đàn ông trước mặt thương xót.

Để bảo toàn mạng sống, người đàn ông hèn nhát và tham lam này đã từ bỏ tất cả những thuộc hạ trung thành với mình.

Trên gương mặt lạnh lùng của đô đốc hải quân trẻ tuổi hiện lên một chút chán ghét.

Hắn mặc kệ đối phương cầu xin tha mạng, cứ thế vung kiếm, dứt khoát chém đứt đầu của gã.

Đầu của người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt sợ hãi méo mó, lộc cộc lăn vào một góc, máu tươi bắn tung tóe xuống boong và cột buồm.

Khuôn mặt vô cảm của Landern với đôi mắt màu xanh da trời, khuôn mặt đẹp trai của hắn không chút niềm vui.

Kỳ thật tâm tình của hắn bây giờ rất không tốt, ở trên biển tìm kiếm nhiều ngày như vậy vẫn chưa bắt được mục tiêu mà bọn họ muốn.

Mặc dù họ đã loại bỏ một số nhóm cướp biển mà họ gặp phải, nhưng họ vẫn bị nhân ngư xảo quyệt đó chơi tới lui, thậm chí còn mất hai con tàu và một số lính đánh thủy vì nó.

Điều này làm cho một đô đốc trẻ trước nay đều rất kiêu ngạo, hiếm khi chịu thất bại và lừa dối, trong lòng cảm thấy cực kỳ tức giận và không hài lòng.

Landern biết rằng cấp dưới của mình có chút khó hiểu tại sao hắn lại kiên trì phải gϊếŧ bằng được nhân ngư nam vừa độc ác và xảo quyệt đó, mặc dù lời bào chữa mà hắn đưa ra rất hợp lý và ngay thẳng, nhưng chỉ bản thân hắn mới biết, liệu chính bản thân hắn có động cơ ích kỷ hay không.

Hắn từng nghe nói, vô luận là giao nhân hay nhân ngư, bọn họ đều là cực kỳ si tình, một lòng một dạ, một khi đã xác định được bạn đời, cho dù đối phương chết, cũng sẽ không cùng đồng loại giao hợp.

Mặc dù có vẻ như cô gái nhân ngư ẩn náu trong lâu đài của hắn vẫn chưa có tình cảm với chàng tiên cá nam, nhưng để đảm bảo an toàn, Landern đã quyết định tiêu diệt bất kỳ nhân tố đe dọa nào có thể xảy ra, bóp chết từ trong nôi trước khi nó kịp biến thành sự thật.

Landern không phải một người nhân từ, mặc dù ở phương diện nào đó hắn là một người công bằng và khoan dung, nhưng đây không phải hoàn toàn là biểu hiện mà hắn muốn để lộ ra bên ngoài.

Hắn không thích giữ những mối nguy hiểm chưa biết, càng không muốn tiếp tục để nó phát triển đến mức không thể kiểm soát trong tương lai, nên cách tốt nhất là trừ khử trước khi nó kịp trở thành mối đe dọa làm hắn mất kiểm soát, là sự lựa chọn tốt nhất.

Là người thì đều có lòng ích kỷ, hắn cũng không phải ngoại lệ.

Người đàn ông lãnh khốc vô tình, một khi đã gặp phải chướng ngại khiến vị trí của hắn bị giao động, thì chỉ có cách hoặc là trực tiếp hủy diệt nó, hoặc là nhanh chóng bắt nó lại nắm chặt trong tay.

Mà với tính cách của Landern, hắn chọn vế sau.

Trên trời đột nhiên vang lên một tiếng hót lanh lảnh của một con chim đại bàng trắng.

Nam nhân ngẩng đầu, nhìn nó bay xung quanh trên bầu trời, hình như loài chim đại bàng trắng này rất hiếm khi xuất hiện ở vùng biển này, đáy mắt hắn đột nhiên trầm xuống.

Hắn giơ tay ra, con bạch ưng phát ra một âm thanh trầm thấp và lao thẳng về phía hắn, như thể đã trải qua một thời gian huấn luyện, con chim đại bàng trắng này đáp xuống cánh tay của Landern một cách vững chắc.

Người đàn ông an ủi con đại bàng trắng đã được thuần hóa một cách quen thuộc một lúc, rồi lấy hộp thư buộc trên đùi của nó xuống.

Sau khi nhìn rõ nội dung trong bức, sắc mặt của Landern cứng đờ, khuôn mặt tuấn mỹ càng trở nên đáng sợ.

“Phong tỏa vùng biển lân cận, chuẩn bị quay trở lại điểm xuất phát.”



Một cảm giác rùng mình đột nhiên ập đến làm A Phù cảm thấy lạnh cả sống lưng, một cảm giác bất an, sợ hãi khó có thể giải thích được.

Nhân ngư đột nhiên ôm lấy eo đang chậm rãi bơi trong nước của thiếu nữ giao nhân, nửa thân trên cười tráng, người đàn ông với thân thể màu trắng xám mạnh mẽ cúi đầu nhìn về phía A Phù, dáng người hắn thon dài, đôi mắt sắc bén lộ ra một tia thăm dò đầy nghi hoặc.

“Nàng đói?”

Một giọng nam khàn khàn từ trên đỉnh đầu phát ra, nàng chưa kịp trả lời thì hắn đã chạm vào bụng phẳng lì của A Phù .

Thiếu nữ giao nhân cảm thấy xấu hổ và kháng cự không thể giải thích được.

Rõ ràng khi còn là một giao nhân, nàng không hề cảm thấy xấu hổ ngay cả khi để trần nửa thân trên đuôi cá, nhưng khi biến trở về thành một con người có hai chân, nhưng nàng luôn cảm thấy tên nam nhân ngư này luôn như có như không tùy tiện chạm vào bộ phận riêng tư của mình, việc đó lại làm cho A Phù cảm thấy chỗ đó có chút ngượng ngùng kỳ quái.

“Ngươi muốn mang ta đi đến chỗ nào?”

Vì muốn rời đi sự chú ý của chính mình, nàng liền lảng tránh qua đề tài khác.

Nhân ngư cá mập trầm mặc một lát, mới chầm chậm trả lời:

“Hiện tại…Nàng cần một nơi trú ẩn an toàn…”

Lời nói vừa xong, nhân ngư cá mập giao tiếp với nàng bằng cùng một thứ tiếng làm A Phù không thể lý giải được, ánh mắt tối lại, nhìn thoáng qua bung nhỏ phẳng lì của nàng.

“Cái gì?”

Thiếu nữ giao nhân có chút không hiểu rõ được ý tứ của hắn, nhưng tiếp đó hắn cũng không tiếp tục mở miệng giải thích gì thêm, chỉ là hắn ôm lấy eo của A Phù, kéo thân thể nàng, kiên định bơi đi, hướng về phía trước.

Đáy lòng A Phù mang theo một tia bất an cùng sợ hãi.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của nam nhân ngư này cùng với vẻ mặt đặc biệt thâm trầm của hắn, nàng lập tức không dám nói chuyện, chỉ có thể để hắn dẫn nàng đi.

Chẳng mấy chốc,bọn họ đã đi qua những tảng đá dưới đáy biển và những đám san hô, đến một đường hầm tối tăm.

Liếc mắt nhìn thấy cái động không đáy này, đáy lòng của A Phù cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đến chỗ nào?!”

Ngữ khí của thiếu nữ giao nhân trở nên đầy hoảng loạn và kích động, đồng thời liều mạng muốn tránh khỏi cánh tay cường tráng đang ôm lấy hông của mình.

______

Cá mập đến rồi cá mập đến rồi!