Chương 46: Bị thương

Editor: Mạnh Thường Ca

Có lẽ là bởi vì giống cái giao nhân khác biệt nên A Phù cũng không giống như nữ giới nhân loại, trải qua mấy tháng dài dòng cái bụng mới phồng lên một chút.

Gần như chưa đầy một tháng cái bụng nhỏ bằng phẳng của thiếu nữ giao nhân đã như bị thổi khí cầu, điên cuồng to lên, bụng nhỏ phẳng lỳ nay cũng giống như thai phụ mang thai bảy tám tháng, mập mạp tròn xoe.

Biến hóa đột ngột không kịp phòng ngừa làm nàng cảm thấy cực kỳ khủng hoảng và nôn nóng, nghĩ đến tiểu quái vật đang tham lam hút lấy sức khỏe và dinh dưỡng của nàng để lớn lên, A Phù không thể sinh ra nửa điểm tình thương và sự dịu dàng của người mẹ, thậm chí còn hiện lên tâm lý bài xích chán ghét.

Khi thiếu nữ giao nhân vẫn là nhân loại, nàng cực kỳ kính nể những người mẹ vĩ đại và vô tư, vì để sinh dục một đứa trẻ mà chịu mười tháng mang thai, thường xuyên nôn nghén, dáng người thon thả biến thành mập mạp, thậm chí vì sự khỏe mạnh của những đứa trẻ mà ép mình phải ăn những thứ mà mình không thích, còn phải chịu đựng cơn đau khi sinh con cùng với đủ các loại di chứng nghiêm trọng.

Cho tới nay, mọi người đều có thói quen đưa xưng hô mẫu thân ngang với cụ từ phụng hiến một cách vĩ đại, nhưng với tính cách A Phù, nàng tự nhận mình làm không được sự hy sinh và trả giá này.

Nàng không phải một người mẹ tốt.

Mới đầu A Phù cho rằng cùng nhân ngư và nhân loại đều có sự khác biệt sinh sản, tϊиɧ ŧяùиɠ bọn họ để lại trong cơ thể nàng sẽ không có khả năng làm nàng mang thai, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nàng sẽ sinh hạ hài tử cho một giống đực dị tộc.

Nếu như sớm biết rằng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn kiểu như này, nói gì A Phù cũng sẽ không giao hợp với mấy giống đực kia.

Theo sự trưởng thành của thai nhi trong bụng, tính cách của thiếu nữ giao nhân càng ngày nhạy cảm dễ cáu giận hơn, thường phát hỏa chửi bới nhân ngư cá mập một cách vô lý, như thể đó là cách để nàng phát tiết cảm xúc sợ hãi và hoảng loạn xoay quanh ở ngực.

Không biết có phải có phải mỗi hùng nhân ngư khi ở cùng bạn lữ đang mang thai đều có tính tình tốt như vậy hay không, dù sao bất kể A Phù có tức giận hay bài xích hắn như nào đi nữ, hùng nhân ngư cũng chỉ mặc kệ đứng yên không hé răng, chờ nàng mắng mệt rồi mới bơi lại gần, cánh tay cường tráng có lực ôm lấy bả vai của A Phù, một cái tay khác nhẹ đặt lên bụng nàng, ánh mắt lạnh băng cũng dần dịu dàng.

Phảng phất cho rằng tiểu quái vật trong bụng nàng là con của hắn vậy.

Nhưng suy tính thời gian thì đứa nhỏ trong bụng A Phù, tuyệt đối không có nửa xu quan hệ với hắn.

Hay là hùng nhân ngư đều thích làm cha dượng của người khác sao?

Thời gian mang thai làm thiếu nữ giao nhân trở nên càng thêm chanh chua, yếu ớt và đa nghi hơn, có lẽ là bởi vì sau khi mang thai nàng mất đi năng lực đi săn, cơ thể nặng nề vụng về vô cùng, chỉ có thể dựa vào nhân ngư cá mập tìm đồ ăn tới và bảo vệ mình cho nên cảm giác A Phù đối với hắn có chút làm ra vẻ.

Đã từng hy vọng hắn cách mình xa ra một chút, nhưng rồi lại không muốn hắn rời khỏi nàng.

Đến chính A Phù cũng không nhận ra được, nàng đã dần dần sinh ra cảm xúc ỷ lại nhớ nhung với nhân ngư cá mập.

Chỉ là với tính cách luôn bướng bỉnh ngoan cố của thiếu nữ giao nhân làm nàng không muốn thừa nhận điểm này.

Có đôi khi tâm tình của A Phù cũng sẽ trở nên bi thương khổ sở một cách khó hiểu, bởi vì mình mang thai nên dáng người mập như heo mẹ, da dẻ bị nứt nẻ, tóc không còn suôn mượt làm nàng cảm thấy mình lúc này xấu muốn chết.

Tư duy sai biệt làm nhân ngư cá mập chẳng hiểu nổi cái suy nghĩ này của A Phù, thực ra thời gian nàng mang thai, trong mắt hắn nàng càng trở nên mỹ lệ mê người hơn mà thôi.

Khác với nam giới nhân loại ghét bỏ thê tử bụng to của mình, hùng nhân ngư là một loài cực kỳ chuyên tình cố chấp, một khi nhận định bạn lữ của mình rồi, cho dù nàng biến thành bộ dáng nào đi chăng nữa thì ở trong mắt của hùng nhân ngư cũng là đẹp nhất.

Cho nên mỗi lần A Phù ghét bỏ mình xấu, nhân ngư cá mập đều sẽ không chê phiền phức mà ôm nàng vào trong ngực, ở nàng bên tai dùng âm thanh từ tình trầm thấp phát ra một loại tần suất trấn an ngắn ngủi, lúc này, hắn luôn dùng lực đạo càng thêm dịu dàng hơn liếʍ láp hôn lên môi của thiếu nữ giao nhân và lọn tóc của nàng, tựa như động vật trong thiên nhiên kiên nhẫn cẩn thận nhau.

Đương nhiên, rất nhiều thời điểm nơi đó của hắn sẽ có phản ứng.

Cái này nhân ngư cá mập cũng chẳng cảm thấy thẹn hay suy bại đạo đức, hắn sinh ra du͙© vọиɠ với bạn lữ của mình là chuyện cực kỳ bình thường, hắn cũng không che che giấu giấu, điều này cũng có thể chứng minh nàng vẫn có lực hấp dẫn đối với hắn y như cũ, như vậy có thể làm A Phù an tâm hơn.

Giống cái giao nhân đã mang thai có khát vọng cao hơn nhạy cảm hơn, cho nên nàng sẽ không cự tuyệt nhân ngư cá mập mịt mờ cầu hoan với mình.

Phảng phất như thả mình phóng túng, sau khi mang thai A Phù thường xuyên giao phối với nhân ngư cá mập, khi cơ thể cường tráng của hắn đè nàng ở dưới thân, nóng rực và kiên nhẫn âu yếm hôn môi nàng, hôn lên mỗi tấc trên cơ thể nàng, dưới sự vui thích cực hạn mà hắn đem đến cho nàng tận tình rêи ɾỉ thở dốc.

Thiếu nữ giao nhân giống như dần dần vứt bỏ tâm tình thẹn thùng của nhân loại, cảm thấy làm một giao nhân cũng không có gì không tốt.

Ít nhất nàng không cần tuân thủ quy tắc trói buộc của nhân loại, cả ngày sống nơm nớp lo sợ, sợ đông sợ tây.

Thiên tính của giao nhân đang dần cắn nuốt nhân tính trong A Phù.

Ngày này, khi A Phù tỉnh lại trong cơn ngủ mê, bên cạnh lại không thấy bóng dáng của nhân ngư cá mập.

Trong lòng nàng bỗng nhiên căng thẳng, nảy sinh cảm giác khủng hoảng bất an khó hiểu.

Không phải nhân ngư cá mập vứt bỏ nàng rời đi đấy chứ?

Dù sao mình cũng không phải mang thai con của hắn.

A Phù có chút nôn nóng và đa nghi bắt đầu phỏng đoán, bỗng nhiên dòng nước cạnh đó lưu động, nàng ngửi thấy mùi máu rất quen thuộc.

Là của nhân ngư cá mập kia.