Chương 45: Nôn nghén

Editor: Mạnh Thường Ca

Nhục hành giữa háng cao ngất cứng ngắc, trướng đau vô cùng, nhưng mà hắn lại chẳng có xúc động muốn bắn ra.

Nam nhân đứng dậy đi đến trong phòng tắm, tắm nước lạnh trong tiết trời rét lạnh sáng sớm.

Chờ đến khi hắn từ trong phòng tắm đi ra, đã trở nên bình tĩnh.

Mái tóc vàng ướt đẫm, lộ ra ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ và thần sắc âm trầm lạnh lùng.

Hắn khoác trường bào màu tối, những giọt nước chưa lau khô chảy dọc xuống khuôn ngực cường tráng, cơ bụng khe rãnh rõ ràng cùng với nhân ngư tuyến gợi cảm, mãi cho đến khi chiếc áo tắm dài choàng lên.

Landern đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, bên ngoài gió biển lạnh lẽo mang theo mùi tanh nhàn nhạt cùng với vị mặn thổi vào.

Nam nhân mặt không biểu tình nhìn ra xa trong chốc lát, đường ven biển xanh thẳm nơi xa, biểu tình băng lạnh như một khối băng vạn năm không tạn, lộ ra vẻ tối tăm và phiền muộn.

Hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự phẫn nộ và trống rỗng hư không như này.

Vốn nghĩ rằng hắn đã hoàn toàn có được nàng, nhưng Landern không ngờ rằng thiếu nữ bị người cướp đi ngay trong lãnh địa của hắn.

Cho dù Landern kịp thời phong tỏa hải vực và cảng phụ cận, lại tiến hành điều tra nghiêm mật cẩn thận nhưng lại không tìm thấy nửa dấu vết nào của thiếu nữ.

Nếu như nàng thật sự về lại biển rộng lớn mênh mông, hắn nếu muốn tìm lại nàng lần nữa, hy vọng là quá mức khó khăn xa vời.

Lần đầu tiên Landern cảm thấy căm hận vì sự vô lực của nhân loại.

Cho dù hắn có nhiều quyền lợi và binh lực như nào đi nữa cũng không thể tìm được tung tích của một giống cái giao nhân ở trong biển rộng mênh mang được.

Hắn thậm chí còn có hy vọng vớ vẩn thiếu nữ chỉ là một nhân loại bình thường, có lẽ nếu như hắn muốn tìm nàng thì sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút.

Đến chính nam nhân cũng tự nhận thấy được, giờ phút này hắn thật ra đã không còn để ý đến lai lịch và chủng tộc của thiếu nữ, cho dù nàng là nhân loại hay là giao nhân, hắn cũng chỉ muốn duy nhất nàng mà thôi.

Nếu không với địa vị quyền lợi của Landern, nếu muốn bắt một giống cái giao nhân khác thật ra cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Nhưng hắn trước giờ lại chưa từng động đến cái suy nghĩ ấy.

Hắn sẽ không để bất kỳ ai thay thế được thiếu nữ.

“Rốt cuộc nàng đang ở nơi nào...”

Mỹ nam tóc vàng mắt lam ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mặt biển gợn sóng phập phồng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm ra tiếng.



Bụng đột nhiên đau đớn, A Phù nhịn không được giơ tay sờ sờ bụng nhỏ, trên mặt toát ra một tia lo lắng và bất an.

Hiện giờ cái bụng nhỏ của nàng từ bằng phẳng đã biến thành hình dạng hơi hơi gồ lên, cái này đã làm thiếu nữ giao nhân cực kỳ xác định rằng mình đã thật sự có thai.

Nói thật A Phù hoàn toàn không nghĩ rằng mình biến thành và sẽ có thai, càng không xác định đến lúc đó nàng sẽ sinh ra một tiểu quái vật như thế nào.

A Phù khẽ thở dài, ánh mắt dừng ở trên cái đuôi cá mất mà tìm lại được của mình, trong lòng cảm thấy buồn bã cùng cảm giác trống rỗng.

Ở cùng nhân ngư cá mập cường tráng kia chưa bao lâu, hai chân của nữ giới nhân loại liền biến trở lại về đuôi cá, tuy đuôi cá đã trở lại hẳn là nên cảm thấy vui mừng, nhưng mà thứ trong bụng kia làm nàng cảm thấy như mình đang ôm một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ.

Nếu có lựa chọn nà nói, thật ra A Phù còn nghĩ đến chuyện sinh non gì đó ngoài ý muốn để bỏ đi thứ ở trong bụng.

Nàng hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt để trở thành một người mẹ.

Hơn nữa càng quan trọng hơn là, trước nay thiếu nữ giao nhân chưa từng nghe nói đến, sau khi giao nhân mang thai sẽ còn bị nôn nghén và rút gân.

Lần đầu tiên nôn nghén dù là A Phù hay là nhân ngư cá mập đều bị dọa sợ, nàng nôn khan nửa ngày, cảm giác vị chua trong bụng mình như muốn phun hết ra, nhân ngư cá mập lúc trước cường ngạnh vững vàng, thường dùng ánh mắt A Phù sắp ‘cúp’ mà lo lắng nhìn nàng.

Cũng may giao nhân thiếu nữ vẫn kiên cường sống tiếp.

Chỉ là mỗi đêm cái đuôi cá của A Phù sẽ bị rút gân đau vô cùng, nàng vừa khóc vừa nháo lăn lộn nhân ngư cá mập không nhẹ, còn thường cắn và cào hắn để lại không ít dấu răng phủ kín trên ngực và cánh tay của hắn.

Dần dần A Phù cũng phát hiện, tuy nhân ngư cá mập nhìn thì dễ cáu giận hung dữ âm trầm không dễ chọc, nhưng chỉ cần nàng lộ ra bộ đáng đau đớn không chịu được hắn sẽ để yên ngoan ngoãn mặc nàng đánh chửi, lại còn nhẫn nại vụng về mà dỗ dành nàng.

Quả thực như đang ở trong xã hội cổ đại, tiểu tức phụ nhận hết ủy khuất cũng không dám phản kháng.

A Phù chính là một con cá có thể thích ứng trong mọi tình cảnh và cũng rất có ánh mắt nhìn người, nàng hiện giờ chẳng có năng lực săn mồi, nàng hiểu chỉ có ở lại bên cạnh nhân ngư cá mập mới có thể an ổn, cho nên nàng quyết đoán từ bỏ mọi tính toán chạy trốn.

Mục tiêu nhân sinh của A Phù chính là cho dù ở đâu sống cũng phải ưu tiên để làm bản thân vui sướиɠ thoải mái, tất nhiên sẽ không để ý đến người chăn nuôi nàng coi tiền như rác thay đổi một người khác.

Còn về việc thỉnh thoảng không tránh được việc phải bạch bạch, dù sao trong quá trình nàng cũng được sướиɠ mà, cẩn thận ngẫm lại nàng cũng không quá lỗ, dù sao người ra sức cũng chẳng phải nàng, chỉ cần nằm hưởng thụ là được.

Điều duy nhất làm A Phù cảm thấy phát sầu chính là, tiểu quái vật trong bụng, đến lúc đó sẽ lấy cách gì để mà hạ sinh.

Nếu giống nữ giới nhân loại đau đến sống dở chết dở mới có thể sinh ra được thì chỉ nghĩ thôi nàng cũng cảm thấy đáng sợ.

Về vấn đề này, A Phù cũng hỏi nhân ngư cá mập, nhưng câu trả lời của hắn làm lông tơ nàng dựng ngược.

“Ta giúp nàng, đào ra... để lấy ra.”

Nhân ngư cá mập nghiêm trang nói.

Vì thế thiếu nữ giao nhân mặt không biểu tình mà trực tiếp quẫy đuôi táp vào người hắn.

.........